Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 477 - Không Đề Tên

Lăng Tu Nguyên nửa cười nửa không đáp:
“Ngươi nghĩ nhiều rồi. Ngươi tha lỗi cho bọn hắn, nhưng môn quy thì không như thế. Mấy việc này thì có liên quan gì tới bản tọa cơ chứ?”
Phương Trần ngẩn người, sau đó vô thức cười lên:
“Vậy...tổ sư, ngươi đúng thật là nghiên cứu môn quy sâu sắc thật đấy.”
Lăng Tu Nguyên nhàn nhạt nói:
“Ta không nghiên cứu. Phần lớn môn quy là do ta sửa đó. Còn một phần nhỏ trong đó thì là do ta viết đấy!”
Phương Trần:
“...”
Phương Trần chợt nhớ lại khi hắn học môn quy, rõ ràng hắn thấy tên người biên soạn không phải là Lăng Tu Nguyên mà! Phương Trần không kìm được mà hỏi:
“Nếu môn quy là do ngài viết, vậy tại sao ngài không đề tên mình lên đó?”
Nghe Phương Trần hỏi như vậy, Lăng Tu Nguyên chỉ cười mà không nói gì cả. Phương Trần thấy đối phương cười như vậy thì ho khan một tiếng, cũng không hỏi thêm nữa...Sau đó Phương Trần đổi đề tài:
"Vậy nếu lỡ như mà đám người Vân Lĩnh bị thương vong nặng nề ở Đức Thánh tông thì phải làm sao?”
Lăng Tu Nguyên đáp một cách cực kì thản nhiên:
“Không sao hết. Trước giờ ma đạo đều sống vì bản thân, chỉ biết tư lợi của chính mình. Hơn nữa tổ sư của Đức Thánh tông cũng thấy sư phụ của ngươi về rồi, vậy nên tạm thời bọn chúng không có gan động thủ đâu. Nhưng đám Vân Lĩnh và Hoàng Nhất Phi không hề biết chuyện này. Cho nên khi bọn họ đến Đức Thánh tông chắc chắn sẽ phải trải qua một khoảng thời gian sống trong lo sợ, giống như chim sợ cành cong vậy. Đây cũng chính là sự trừng phạt mà môn quy dành cho bọn hắn! Để sau này bọn hắn hiểu ra được chuyện gì có thể làm, và chuyện gì không thể làm.”
Phương Trần nghe vậy thì vô thức giơ tay vỗ ra vẻ tán thưởng:
"Sư tổ, người đúng là không hổ danh là sư tổ. Không ngờ người lại có thể xử lí mọi việc chu toàn đến vậy. Vừa có thể trừng phạt bọn họ, lại vừa có thể giữ lại nhân tài cho tông môn chúng ta. Ngươi đúng thật là rất lợi hại.”
Lăng Tu Nguyên ngắt lời hắn:
“Ừm, ngươi không cần nói tiếp nữa đâu!”
Phương Trần ngoan ngoãn ngậm mồm lại. Lăng Tu Nguyên cũng chẳng để mấy lời nịnh hót của Phương Trần ở trong lòng. Chủ yếu là do sau khi hắn ta thấy Phương Trần vừa mới khua môi múa mép lừa gạt Du Khởi xong, hắn ta liền cảm thấy một khi mà để Phương Trần bắt đầu nói thao thao bất tuyệt thì chỉ sợ rằng trong đó chẳng có lời nào là có ích hết! Chưa nói đến việc những lời nói của Phương Trần liệu có chân thành hay không, hắn nghe vào trong tai đều làm thấy mấy lời đó giống như đang lừa dối hoặc nói móc mỉa vậy. Sau đó Lăng Tu Nguyên liền định rời đi. Nhưng sau đó hắn như nhớ ra chuyện gì đó, dò hỏi:
“À đúng rồi, sư phun ngươi bảo rằng hắn ta dùng cái thuật pháp chó chết gì đó luyện hóa quà bồi lễ mà tông chúng ta tặng cho ngươi, còn nói để cho ngươi tha thứ cho ta nữa. Mấy lời này có nghĩa là gì thế?”
Phương Trần nghe Lăng Tu Nguyên hỏi thế thì trợn tròn mắt. Mẹ nó chứ?! Tại sao lại để cho sư tổ biết chuyện này cơ chứ?

Phương Trần đơ người, sau đó hắn cố gắng trấn định lại bản thân, muốn cố gắng kéo dài thời gian để Lăng Tu Nguyên dần quên đi vấn đề tha thứ cho sư tổ này đi:
"Sư tổ, chuyện này nói ra thì dài lắm. Không biết ngươi có nghe qua về chuyện của chuông chân truyền và trận chiến tranh dành chân truyền chưa? Ta có thể giới thiệu cho ngươi nghe. Trận chiến chân truyền là...”
Sắc mặt Lăng Tu Nguyên tỏ ra không tốt. Hắn cắt ngang mấy lời nói nhảm của Phương Trâng lại rồi nói:
"Im mồm, ngươi nói vào vấn đề chính đi. Nhất là cái chuyện thứ hai ấy.”
Phương Trần:
“...”
Vì muốn giữ mạng, Phương Trần chỉ đành tránh nặng tìm nhẹ, hắn nói:
“Là do sư phụ cảm thấy việc ta gia nhập Đạm Nhiên tông là việc không tốt cho ta. Thế nên hắn ép ta tha thứ cho ngươi ở ngay trước mặt hắn, để biểu thị sự độ lượng!”
Lăng Tu Nguyên nghe vậy thì giận quá hóa cười:
“Ngươi mau nhắc lại đúng từng từ từng chữ như lời hắn nói cho ta nghe. Chắc chắn hắn không bao giờ nói đơn giản như vậy được.”
Hắn hiểu rõ Lệ Phục như lòng bàn tay. Chắc chắn tên khốn này sẽ không bao giờ nói chuyện đơn giản như thế được. Nghe Lăng Tu Nguyên nói vậy, Phương Trần toát mồ hôi lạnh đầy đầu. Nhắc lại đúng từng từ từng chữ ư? Hắn làm sao dám nói mấy câu mà Lệ Phục từng nói như hắn ta tự gọi bản thân là đại nhân, kêu đại nhân không thèm châpd nhặt với loại tiểu nhân, sau đó hắn ta còn bảo Phương Trần đừng bao giờ có tầm nhìn hạn hẹp giống như Lăng Tu Nguyên...Hắn há miệng nói một cách quyết đoán:
“Khụ, câu gốc mà sư phụ nói với ta chính là bảo ta tha thứ cho ngươi. Còn về câu phía trước, câu phía sau và cả mấy câu ở giữa thì ta đều quên hết rồi.”
Lăng Tu Nguyên nở một nụ cười giả tạo:
"Được, ta biết rồi! Tha thứ cho ta có đúng không? Vậy thì lát nữa ta sẽ về giết hết 3 tên đệ tử của hắn đi, để hắn khỏi cần tha thứ cho ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận