Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 146 - Từ Bỏ Quyết Đấu Sinh Tử

Mấy ngày trước Trữ Hà có gặp qua Tiêu Thanh đang luyện quyền ở chân núi. Hắn nhìn ra được đứa nhỏ này đã có tu vi luyện khí tứ phẩm rồi. Cho nên hắn mới suy nghĩ như thế...Mà lúc đó, Phương Trần đang âm thầm vui mừng gảy bàn tính ở trong lòng. Tiêu Thanh là vận khí chi tử, có lẽ cũng sẽ đi đến được mức tu thành tiên chứ nhỉ? Vậy thì chỉ cần trì hoãn thời gian sinh tử đấu thành công, hơn nữa có thêm sự đồng ý của hệ thống, hắn liền có thể đi theo sự thăng tiến tu vi của Tiêu Thanh. Trực tiếp phi thăng thành tiên luôn! Nhưng Phương Trần vẫn cảm thấy có chút tiếc nuối...
Nếu mà hệ thống thật sự đồng ý cho hắn lùi thời gian sinh tử đấu lại, vậy thì tu vi của hắn có lẽ sẽ trực tiếp nâng cao đến mức có thể giết cả nhà ngay tức khắc. Đến lúc đó có lẽ Thần tướng khải cũng sẽ không được tự động tu luyện nữa! Thực sự hắn cũng cảm thấy có chút tiếc nuối! Nhưng không có Thần tướng khải thì không có thôi! Hắn vẫn còn Thần thể thượng cổ. Nếu sau này có thể có được năng lực của Tiêu Thanh, cộng thêm cả Thần thể thượng cổ nữa thì...Thực lực của hắn đúng là sẽ trở nên muốn làm gì thì làm nha! Nhưng mặc dù trong lòng Phương Trần thầm vui sướng bao nhiêu thì hắn vẫn cứ phải nghiêm túc suy nghĩ. Dù sao thì kể cả chưa tính đến việc liệu hệ thống có để yên cho hắn lách luật hay không, chỉ tính đến chuyện đấu viện...
Sắc mặt của 4 lão đầu cực kì khó coi. Có lẽ là bọn hắn sẽ không thể đáp ứng yêu cầu lùi sinh tử đấu lại một nghìn tỉ năm của Phương Trần được! Một lúc sau, Trữ Hà ho khan 2 cái. Hắn ta cẩn thận tìm từ ngữ, sau khó cười khan nói:
"Phương Trần, cái này...Một nghìn tỉ năm thật sự là quá dài rồi. Có phải ngươi đang nói đùa với chúng ta hay không? Ha ha!”
Trữ Hà không phải người có bối cảnh hùng hậu, mà Trữ Thấm Nhi cũng chỉ mới vừa được thu nhận vào ngoại môn. Trữ Hà thực sự không muốn đắc tội Phương Trần một chút nào cả. Nhưng yêu cầu này hắn thật sự không thể đáp ứng được mà! Từ trước đến nay, Đạm Nhiên tông luôn nhấn mạnh chuyện không được coi sinh tử đấu như một trò đùa. Thế mà Phương Trần còn dám đòi gia hạn lùi đến một nghìn tỉ năm sau? Điên rồi à?! Phương Trần không muốn từ bỏ dễ dàng như vậy, hắn cố gắng khẩn cầu:
“Thật sự là không được sao? Chỉ là một nghìn tỉ năm thôi mà, chỉ chớp mắt một cái là đã trôi qua rồi!”
Chuyện này liên quan đến việc liệu hắn có thể thành tiên hay không, thế nên hắn không thể dễ dàng bỏ qua được! Đây chính là con đường để hắn phi thăng lên trời đó! Bốn lão già oan gia:
“?”
Có người đã nắm tay lại thành nắm đấm luôn rồi. Cái tên khốn này, bình thường hắn kiêu ngạo hống hách thì cũng thôi đi, thế mà tại sao hôm nay nói chuyện lại cứ dở dở ương ương thế này? Đúng là làm cho người ta tức chết mà! Trữ Hà cười một cách miễn cưỡng:
“Ha ha ha, Phương Trần, ngươi thích nói đùa thật đấy. Nếu ngươi thật sự muốn lùi lại một nghìn tỉ năm thì hay là để chúng ta giúp ngươi giải trừ kế ước, sau đó ngươi và Tiêu Thanh tự hẹn đấu riêng một trận?”
Phương Trần nghe vậy thì ngẩn người, nhất thời ồ lên một tiếng kinh ngạc. Lão già này đề xuất một ý kiến không tồi nha! Hắn quyết định rồi, nếu trận sinh tử đấu ở trong tông môn kết thúc thì hắn sẽ hẹn riêng một trận với Tiêu Thanh, để xem thử xem hệ thống sẽ phản ứng như thế nào...Phương Trần nói:
"Trữ tiền bối, ta ghi nhận lời khuyên của ngươi. Nhưng àm trận sinh tử đấu này cực kì quan trọng đối với ta, làm sao mà có thể giải trừ dễ dàng như vậy được. Đây cũng không phải trò đùa của trẻ con.”
Máu nóng của Trữ Hà đã xông lên tận đỉnh đầu rồi. Rốt cuộc thì ai mới là người coi đó là trò trẻ con ở đây?! Hơn nữa, ngươi cũng không chịu từ bỏ sinh tử đấu, vậy thì ngươi ghi nhận cái khỉ gì vậy?! Hắn đã nhìn rõ ràng rồi, chắc chắn là tên khốn nạn này đến đây để lấy 4 lão già bọn hắn ra làm trò tiêu khiển! Nhưng Trữ Hà cũng không dám lật mặt, hắn ta chỉ có thể cố gắng mỉm cười:
“Vậy như này đi, chuyện sinh tử đấu là một chuyện rất hệ trọng, hơn nữa chuyện này cần phải có cả ngươi và Tiêu Thanh có mặt ở đây, cả hai cùng nhau thống nhất quyết định thì mới được! Hay là ngươi đưa Tiêu Thanh về đây đi rồi chúng ta nói tiếp?”
Nghe vậy, Phương Trần sờ sờ cằm, cuối cùng đành bất đắc dĩ mà gật đầu:
"Vậy cũng được! Vậy các ngươi hãy suy nghĩ về đề nghị lùi lại một nghìn tỉ năm của ta đi nhé!”
Mọi người gật đầu. Sau đó, Phương Trần liền rời đi. Hắn phải dẫn Dực Hung đi tìm Tiêu Thanh. Mà sau khi đợi Phương Trần đi xa, bốn lão đầu lập tức giận dữ gào lên:
“Mẹ nó chứ, bắt nạt người khác quá đi mà.”
“Cái tên khốn khiếp này, từ trước đến nay ta chưa từng tức giận như vậy đâu!”
“Đi mời Lâm trưởng lão! Nhất định phải để Lâm trưởng lão tới đây cho tên khốn này một trận!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận