Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 149 - Hoạt Động Chân Tay

"Không thể được!”
Vu Hải Long lạnh mặt nói:
"Đám hỏa sát này là do ta và tên béo chết tiệt kia đánh cho tàn phế, dựa vào cái gì mà kêu chúng ta chia đều với các ngươi?”
Có một lão tu sĩ áo bào đỏ lạnh lùng châm chọc:
“Đánh cho tàn phế? Vu Hải Long, ngươi đừng nói chuyện hài nữa. Khí tức của Bích ba đăng còn nồng hơn cả mùi chân thối của ngươi nữa. Ai mà không nhìn ra là An đạo hữu ra tay? Ngươi ít dát vàng lên mặt mình đi!”
“Chân ngươi mới thối!”
Vu Hải Long cực kì tức giận nói.
“Đủ rồi, đừng nói nhảm nữa!”
Dư Chương ngắt lời hai người, hắn nhìn về phía một người tu sĩ trung niên hói đầu:
“Lí đạo hữu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Lúc Dư Chương đang nói chuyện, tất cả mọi người đều ik lặng nhìn qua, ánh mắt hơi quái dị. Tất cả là bởi vì trên tay tu sĩ trung niên này đang cầm một con ngựa. Bọn hắn cảm thấy không hiểu lắm. Mặc dù bọn hắn biết con ngựa này có lẽ là phương thức chiến đấu của người ta. Nhưng... Nhưng mà nó vẫn rất khó hiểu. Tu sĩ trung niên Lí Chí Nột nghe thấy thế thì cười nói:
“Ha ha, ta thì sao cũng được. Dù sao thì ta cũng chỉ đến đây hóng hớt mà thôi.”
“Hóng hớt? Ngươi không dành hỏa sát hay sao?”
Nghe vậy, cả 4 người ngẩn người. Lúc nãy khi họ đánh nhau, người đánh hăng nhất chính là Lí Chí Nột.
"Tất nhiên là không rồi, dù sao ta cũng không cần.”
Lí Chí Nột lắc đầu cười nói:
“Ta chỉ đến đây để hoạt động chân tay một chút mà thôi.”
Nghe vậy, tất cả mọi người trầm mặc, bọn họ cảm thấy rất đau đầu... Tiếp theo, trong lòng mọi người đều vụt qua một ý nghĩ:
"Quả nhiên là người của Ấn Kiếm phong Đạm Nhiên tông, người ở đó chẳng có ai bình thường cả...”
Sau đó, Vu Hải Long liền nói:
"Nếu như Lí đạo hữu khồn cần thì hay là 4 người chúng ta chia đều?”
“Ta cảm thấy được.”
Chương Dư gật đầu. Lí Chí Nột cười vui vẻ, hỏi:
"Vậy các ngươi có định đánh nữa không? Con ngựa của ta nói nó chưa đánh đã.”
Nói xong, Lí Chí Nột giơ cao con ngựa lên, phát ra tiếng như ngựa hí:
“Hí hí hí hí hí....”
Mọi người:
“...”

Vu Hải Long khoát tay nói:
"Không đánh không đánh, thu thập Hỏa Sát quan trọng hơn."
"Đúng!"
Ba người còn lại hát đệm phụ họa.
"Vậy được rồi!"
Lý Chí Hinh lộ vẻ tiếc nuối nói.
Vừa rồi trong đám tu sĩ Hóa Thần toàn trường, Lý Chí Hinh là người đánh đến độ cao hứng bừng bừng nhất.
Người nào lợi hại nhất thì đánh người đó.
Mà phương thức Lý Chí Hinh đánh người cũng rất đặc biệt. Ngựa của hắn sẽ phun ra đủ loại thuật pháp có uy lực vô cùng dữ dội.
Lập tức, bốn người rơi xuống mặt đất, bắt đầu thu thập Hỏa Sát, ăn ý chia ra bốn phía, bắt đầu thu thập.
Mà sau khi Lý Chí Hinh đạp hai chân xuống đất, giơ ngựa dự định rời đi.
Đúng lúc này.
"Ngươi muốn học tập truyền thừa của ta không?"
Một âm thanh điềm tĩnh vang lên từ sau lưng người trung niên áo tím.
Lúc âm thanh này vang lên, năm người lập tức sững sờ, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy, Lệ Phục chẳng biết từ lúc nào đã bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Người trung niên áo tím nhíu mày, sau đó lùi lại mấy bước, trên mặt lộ vẻ cẩn thận, nghi ngờ nói:
"Ngươi là người phương nào?"
Hắn giật mình, có chút sợ hãi.
Gã này xuất hiện từ khi nào, hắn làm sao không có phát hiện chút nào?
"Là ta hỏi ngươi trước!"
Lệ Phục nghe thấy người trung niên áo tím hỏi lại thì thản nhiên nói.
Người trung niên áo tím cẩn thận ôm quyền nói:
"Ừm...Ta đã có sư phụ."
Hắn tự thấy mình không phải người có phước lớn gì, cơ duyên từ trên trời rơi xuống này nói không chừng là chuyện nguy hiểm gì đó, vẫn nên từ chối nhã nhặn thì tốt hơn.
"Không có cơ duyên!"
Lệ Phục hừ lạnh một tiếng, lập tức nhìn về phía bà lão áo bào đỏ:
"Ngươi thì sao?"
Từng nếp nhăn trên gương mặt của bà lão áo bào đỏ như đều lộ ra vẻ cẩn thận:
"Xin lỗi, tại hạ cũng có sư phụ rồi!"
"Không có cơ duyên."
Lệ Phục lại hừ lạnh, tiếp đó nhìn về phía Chương Dư và Vu Hải Long.
Chương Dư lập tức mừng rỡ nói:
"Tiền bối! Ngài còn nhớ ta không?"
"A! Nhớ, ngươi không phải là người không có lễ phép, mạo phạm đồ nhi ta sao?"
Nghe vậy, Lệ Phục thản nhiên nói.
Chương Dư cười nịnh nọt:
"Là ta!"
"Tiền bối, ta cảm thấy rất hứng thú với truyền thừa của ngài, xin hỏi có thể cho vãn bối một cơ hội hay không?!"
Trong lòng của hắn vô cùng kích động.
Phải biết, hắn đã từng thấy Lệ Phục xuất thủ!
Trong lúc nói cười, lại kinh thiên động địa!
Dạng cao thủ tuyệt thế này, thế mà bắt đầu thu đồ đệ rồi?
Vậy hắn bất cứ giá nào cũng muốn bái vào môn hạ!
Người trung niên áo tím và bà lão áo bào đỏ thấy thế, liếc nhau, lộ ra vẻ tiếc nuối, sau cùng lại lắc đầu ào ào.
Bộ dáng nịnh nọt của Chương Dư khiến cho họ biết, người không rõ đường đi này hẳn là một vị tu sĩ cường đại.
Nhưng họ cũng rõ ràng, đã bỏ qua cũng không cần hối hận!
Tu tiên giới có ngàn vạn cơ duyên, mỗi ngày bỏ qua đâu chỉ ngàn vạn, đắm chìm trong hối hận cũng vô dụng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận