Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 223 - Bạo Phát

Vừa dứt lời, sức mạnh của Trúc cơ Cửu phẩm bên trong cơ thẻ của Cửu Trảo hoàn toàn bạo phát.
“Rầm rầm rầm!!!”
Vô số gai đất bén nhọn ầm ầm dâng lên, kéo dài vô tận. Thanh âm nổ vang trời, đinh tai nhức óc, lúc này khí thế của Cửu Trảo càng cao, càng lớn, giống như ẩn chứa cả thiên hạ Vạn Sơn chi lực, làm cho người ta hoảng sợ muốn quỳ xuống cầu hòa. Cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể, khóe miệng của Cửu Trảo nhếch lên kiêu ngạo. Năm đó khi hắn vẫn lạc, chưa từng nghĩ rằng bản thân còn có thể sống lại. Bây giờ nên để cho mọi thứ bắt đầu lại từ đầu, ta sẽ bắt đầu lại từ con gấu này, sau đó tiếp tục thăng cấp lên đỉnh cao của Yêu giới, sau đó bước chân vào tiên đạo...
Đúng lúc này, Cửu Trảo đột nhiên thấy một cái búa đang phóng to ra trước mặt hắn. Đang lúc hắn còn nghi hoặc thì bỗng cảm thấy một cảm giác ấm áp từ trên đỉnh đầu tràn xuống toàn thân...
“Chuyện gì đang sảy ra thế này?”
Cửu Trảo còn chưa kịp nghĩ xong thì trước mắt hắn bỗng tối sầm lại. Phương Trầm cầm rìu Long Ám, nhìn kẻ đầu trâu thân người vừa ngã xuống, lắc lắc đầu:
“Kẻ ngu ngốc thường nói lắm thật đấy!”

Dực Hung thấy Phương Trần dùng một búa miểu sát Cửu Trảo mà sợ ngây người:
"Trần ca, ngươi lợi hại như vậy từ lúc nào thế?"
Phương Trần nhìn Hồng Mao Hùng nói:
"Hắn mới Trúc Cơ tầng chín, dựa vào cái gì không thể bị ta miểu sát?"
Dực Hung lúng ta lúng túng nói:
"Nhưng hắn là Yêu Đế, còn có huyết mạch Quỳ Cốt Thần Ngưu, nơi này còn là động phủ của hắn, tất nhiên có trận pháp gia trì."
"Nhưng ta có Đạo Cốt Thần Tướng, Thần Thể Thượng Cổ, Tổ Huyết Cổ Hùng, Thiên Đạo Trúc Cơ..."
Phương Trần lắc lắc bàn tay gấu, nói:
"Đó cũng là chuyện một búa không thể nhiều hơn."
Sau đó, hắn ngồi xổm xuống, quan sát thi thể của Ngưu Đầu Nhân.
*Người đầu trâu
Hắn thầm nghĩ: Nếu mình không có đoán sai, Cửu Trảo hẳn là cơ duyên chân chính của khí vận chi tử Dực Hung.
Dựa theo kịch bản bình thường, hẳn là Dực Hung bị vây ở nơi đây, chỉ có thể dùng huyết mạch phục sinh Cửu Trảo, tiếp đó tắm máu chiến đấu cửu tử nhất sinh, đánh bại Cửu Trảo, sau cùng lại loại bỏ huyết mạch Cửu Trảo, thôn phệ lực lượng huyết nhục của Cửu Trảo, lấy đi Tổ Huyết thạch.
Mà mình cũng không phải là khí vận chi tử.
Vậy khẳng định không tắm máu chiến đấu thắng được Cửu Trảo.
Chỉ có thể lựa chọn một búa miểu sát.
"Được rồi, hài cốt Cửu Trảo này cho ta, Tổ Huyết thạch cho ngươi."
Sau đó, Phương Trần trở về hình người, hòa tan huyết mạch Tổ Huyết Cổ Hùng ở trong cơ thể, đồng thời tiện tay ném thi thể Cửu Trảo vào trong nhẫn trữ vật, lại ném Tổ Huyết thạch trên tế đàn cho Dực Hung.
Thi thể Cửu Trảo cùng lắm cũng chỉ có thể xem là thuốc bổ với Dực Hung, huyết mạch của đế phẩm nó lại còn có hại vô lợi với Dực Hung, lưu cho mình dùng là được.
Nhưng khi Phương Trần ném Tổ Huyết thạch ra, Dực Hung lại lắc đầu, ném Tổ Huyết thạch trở lại:
"Ta không cần!"
Phương Trần sững sờ:
"Vì sao?"
"Đây không phải cơ duyên ta tranh thủ được, đây là thứ ngươi dùng mạng đổi lại."
Dực Hung ngạo nghễ nói:
"Yêu Đế chân chính, từ trước tới giờ không nhận đồ bố thí."
Phương Trần nhíu mày:
"Trâu bò như vậy?"
Dực Hung cười lạnh nói:
"Lại nói, chỉ là Tổ Huyết thạch, không có tác dụng gì với ta."
"Ta sẽ nói sự thật cho ngươi, thiên phú huyết mạch của ta không ai cản nổi, không yêu nào có thể địch lại."
Nghe vậy, Phương Trần nhíu mày nói:
"Ngươi có thể mọc lại tứ chi không?"
Dực Hung nhất thời trầm mặc.
Phương Trần cười nhạo:
"Huyết mạch rác rưởi."
Dực Hung:
"..."
...
Rầm rầm rầm!
Sau khi Phương Trần ném Tổ Huyết thạch và hài cốt Cửu Trảo vào nhẫn trữ vật, Phương Trần và Dực Hung bắt đầu cảm nhận được cả tòa động phủ chậm rãi sụp đổ...
"Hẳn là sau khi huyết đàn Yêu Đế xuất hiện, toà động phủ này không cần tồn tại nữa."
Phương Trần lẩm bẩm, đồng thời, trong tay hắn lóe lên, Đạm Nhiên lệnh xuất hiện, linh lực được đưa vào...
Chút chuyện nhỏ này còn không cần tổ sư phá quan tới giúp.
Mà Dực Hung thấy thế, thì là yên lặng thu nhỏ, để phòng ngừa bị miểu sát trong nháy mắt.
Một người một hổ đều rõ ràng trong lòng.
Giết Cửu Trảo rồi muốn rời khỏi sơn mạch Thương Long thì không có đơn giản như vậy!
Sau khi dãy núi sụp đổ phun nứt một hồi, bầu trời đêm trên sơn mạch Thương Long dần dần hiện ra ở trước mặt bọn họ.
Giờ phút này, đã vào đêm, trên bầu trời đêm ngàn dặm không mây, ngoại trừ những ngôi sao sáng tối chập chờn ra, là bốn yêu thú có khí tức cực kỳ cường hãn.
Ngoại trừ cự tượng Thủ Sơn mà Phương Trần biết, còn có một thụ tinh là một gốc cây khổng lồ, một con báo vàng gầy gò, mắt thần sắc bén, khí thế như kiếm, cùng với một con cự quy (rùa) có khuôn mặt bình tĩnh.
Bọn họ bình tĩnh đứng giữa không trung.
Khi thấy bốn yêu, Phương Trần lập tức phát hiện quanh người có một cổ cự lực buông xuống, phong tỏa tất cả động tĩnh của hắn, chỉ cần hắn dám động, vài phút sẽ có công kích buông xuống!
Hắn hít sâu một hơi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận