Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 70 - Tảng Đá Lớn

Một khối đá lớn hình cầu không biết đến từ đâu ầm vang bắn tới từ dưới núi, nhảy đến trong tay Lệ Phục.
Lệ Phục bắt lấy tảng đá lớn hình cầu bằng một tay, lập tức khẽ vẫy nhẹ cánh tay. . .
Bành!!!
Tảng đá lớn hình cầu hung hăng đâm vào cửa sơn động, phát ra tiếng vang kinh thiên động địa, trực tiếp đóng kín sơn động!
"Tốt, phi lễ chớ nhìn, cho dù vi sư là sư phụ của ngươi, cũng không thích hợp ở lại chỗ này."
"Ta đi trước!"
"Mà tảng đá lớn này, có thể cam đoan tuyệt đối không người có thể quấy nhiễu các ngươi!"
"Ngươi an tâm tu luyện đi!"
Lệ Phục nói xong, lập tức quay người biến mất không thấy gì nữa.
Trong sơn động, Phương Trần với hai mắt dần dần đỏ thẫm, đã rơi vào trạng thái hoảng sợ.
Theo lời Lệ Phục nói, tăng thêm trạng thái thân thể đã vô cùng khô nóng, hắn đã ý thức được viên thuốc Lệ Phục cho mình cho ăn có công dụng gì. . .
"Con mẹ ngươi. . ."
Đáy lòng Phương Trần chửi ầm cả lên, thân thể lại càng lúc càng nóng, cả người như có từng đợt dục vọng như nước thủy triều đột kích, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh không thể miêu tả.
"Làm sao bây giờ?"
Trong lòng Phương Trần điên cuồng hô lên không ổn.
Sau đó hắn nhìn thấy Trữ Thấm Nhi quyến rũ vô lực, hôn mê bất tỉnh nằm tại trên bệ đá. Cái eo tinh tế như cành liễu, đồi núi hơi chập trùng sung mãn, cùng với mắt cá chân trắng nõn vô ý lộ ra phía dưới quần áo. Những hình ảnh đó khiến cho hô hấp của hắn trong nháy mắt trở nên cực kỳ dồn dập.
Xong đời rồi!
Thân thể của Phương Trần không tự chủ được đi đến chỗ Trữ Thấm Nhi, lại vội vàng ngừng bước chân.
Chuyện này, chuyện này không được!
Phương Trần gắt gao đứng tại chỗ, nỗ lực làm cho mình thanh tỉnh.
Xuân dược lên não, nín nhịn cũng không nhất định sẽ chết.
Nhưng nếu đụng vào Trữ Thấm Nhi, Phương Trần dám cam đoan ngày mai mình sẽ được đưa về nhà dưới hình dạng mảnh vụn thi thể được xếp chỉnh tề.
Hắn ngừng bước chân, quay đầu đi đến về phía cửa sơn động.
Sau khi đánh ra vài quyền, tảng đá lớn hình cầu chặn cửa động vẫn sừng sững bất động.
Mình không thể giải quyết thứ này!
Phương Trần vội vàng lấy ra một khối ngọc giản truyền tin, nỗ lực liên hệ Khương Ngưng Y.
Nhưng mà. . .
Sau khi hắn đưa linh lực vào, lại phát hiện ngọc giản truyền tin không thể truyền ra ngoài.
"Móa nó, thật tuyệt vọng!"
Phương Trần thấy thế tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Người sư phụ này của mình đến cùng có phải tên điên hay không?!
Một giây sau, Phương Trần đột nhiên lại cảm giác được dược lực hung mãnh, hắn lập tức bị dọa vội vàng ngồi xếp bằng xuống, đồng thời lấy ra mười mấy tấm bùa chú thanh tâm tỉnh thần đập vào trên đầu mình.
Một cảm giác mát lạnh thấm vào trong cơ thể, áp chế cảm giác khô nóng như lửa kia.
Nhưng đây chỉ là hạt cát trong sa mạc. . .
Đúng lúc này.
"A. . ."
Một tiếng hừ nhẹ xen lẫn sự thống khổ truyền đến từ trên bệ đá.
Trữ Thấm Nhi mở to mắt, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, đầu trống rỗng, sau đó mới nhớ tới mình bị Lệ Phục đánh ngất xỉu.
Nàng vừa định tìm Lệ Phục, hỏi đối phương vì sao đánh mình.
Kết quả, khi vừa quay đầu nhìn lại, nàng đã phát hiện đang có một nam nhân sắc mặt đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa ngồi ở trong góc.
Mà mặt của đối phương. . .
Phương Trần?!
Đôi mắt đẹp của Trữ Thấm Nhi lập tức trừng to, không khỏi lộ ra vẻ kinh hoảng.
"Sao ngươi lại ở chỗ này?!"
Sau khi rời khỏi dược phường Đạm Nhiên, trước kia Trữ Thấm Nhi vốn không hiểu quá rõ Phương Trần nay đã nghe kể cụ thể về tất cả sự tích của Phương Trần.
Mà giờ khắc này, sơn động tối tăm không ánh mặt trời, cửa động bị phá hỏng, lại thêm cô nam quả nữ, nhất là nam nhân kia còn là Phương Trần. . .
Trữ Thấm Nhi không sợ mới là lạ!
Nhìn thấy Trữ Thấm Nhi đã tỉnh lại, chẳng biết tại sao Phương Trần lại thở dài một hơi trong lòng.
Chí ít đối phương tỉnh rồi, nói không chừng còn có thể chống cự lại mình.
Mà đối diện với lời chất vấn của đối phương, Phương Trần cắn răng nói:
"Ngươi đừng sợ, hết thảy mọi chuyện đều là do sư. . . Lệ Phục làm ra."
Phương Trần sợ Trữ Thấm Nhi tưởng rằng mình thông đồng với Lệ Phục bắt nàng tới, cho nên trực tiếp sửa cách gọi, không gọi đối phương là sư phụ.
"Lệ tiền bối? Có ý gì?!"
Trữ Thấm Nhi cảm thấy như đang mơ.
"Hắn đánh ngươi ngất xỉu, lại ép ta ăn xuân dược, hiện giờ ta đang chống cự tác dụng của xuân dược."
Phương Trần cắn răng nói:
"Nhưng mà giờ ta không ra ngoài được, ngươi nhanh chóng liên hệ ông của ngươi, nói ông ấy đến cứu chúng ta ra ngoài!"
"Hả?"
Trữ Thấm Nhi kinh ngạc, vấn đề này sao lại nghe ly kỳ như thế? Nàng hoài nghi nhìn xem Phương Trần.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!"
"Ta còn có thể muốn làm gì?"
Phương Trần kêu oan.
"Ta cũng là vì trong sạch của ngươi!"
"Ai biết tên điên kia lại đột nhiên đánh ngươi ngất xỉu, lại bắt ta tới, đút xuân dược cho ta. . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận