Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 459 - Con Đường

Nếu trong chiến đấu thực tế, nếu lúc đó có thể dẫn người ta rơi vào đạo chướng vậy thì chắc chắn rằng nó sẽ đem lại hiệu quả rất tốt. Nhưng, Phương Trần cảm thấy đạo chướng trong lời mà Lệ Phục nói sẽ không hề giống với đạo chướng mà hắn biết. Đạo chướng mà Lệ Phục nói có lẽ cũng gần giống như “đạo vận rác rưởi” mà hắn mơ ước đã lâu. Nghe câu hỏi của Phương Trần, Lệ Phục cau mày lại:
"Đạo chướng là cái gì ư? Ngươi chưa từng trải nghiệm qua à?”
Phương Trần cau mày lại. Trước giờ hắn tu luyện đều không phải do tự bản thân tu luyện. Đừng nói đến đạo chướng, đến cả con quỷ cũng chưa từng tới tìm hắn bao giờ cả đâu. Lệ Phục thấy vậy thì nghĩ nghĩ một lát, sau đó hắn ta tỏ ra cực kì hài lòng khen ngợi:
“Cũng đúng, ngươi là kẻ có tư chất nghịch thiên, lại còn có năng lực đoạn chi trùng sinh, cơ thể có năng lực bất tử bất diệt, vậy thì làm sao có thể bị đạo chướng quấn thân được?”
Phương Trần nở một nụ cười gượng gạo lễ phép, không nói gì cả. Lệ Phục lại nói:
“Thôi đành vậy. Vậy thì để ta chỉ dạy cho ngươi làm như thế nào để có thể dùng đạo chướng để làm tổn thương người khác. Ngươi nhìn cho kỹ đây, vi sư chỉ làm một lần thôi đấy.”
Phương Trần lập tức tập trung ánh mắt nhìn Lệ Phục, trên mặt hắn lộ ra vẻ cực kì mong đợi và hưng phấn. Giây tiếp theo, Lệ Phục đột nhiên phất tay, cầu Chân Trần ban đầu trắng như bạch ngọc, bỗng nhiên xuất hiện từng lớp từng lớp hắc mang u ám. Theo sau đó, từng vòng ánh sáng màu đen u tối mang màu sắc quỷ quyệt bắt đầu lay động, nó mang theo sự hỗn loạn, do dự, kinh ngạc, cả tâm trạng khốn khổ lan tỏa ra xung quanh...
Đây là cảm giác tuyệt vọng khốn khổ lúc mà kẻ cầu đạo rơi vào sự sầu não suy nghĩ, dần dần đi vào đường chết. Bồi hồi! Cảm giác bồi hồi đến vô tận! Phương Trần thấy thế, đồng tử của hắn bỗng cứng ngắc lại trong phút chốc. Theo đó, trong lòng hắn bắt đầu sinh ra vô số ý nghĩ hoài nghi chính mình... Con đường mà bản thân hắn vẫn đi từ trước đến nay có phải là sai rồi hay không? Bản thân hắn là một người xuyên không, tại sao hắn phải chịu đựng sự khốn khổ, dãy dụa như vậy? Hắn đã phải chịu đựng nhiều sự tự bạo và tự hủy đến như vậy, chảng lẽ hắn không tuyệt vọng hay sao?
Nếu đằng nào bản thân hắn cũng chết rồi, vậy thì không phải hắn nên tự tặng cho bản thân một cái kết đơn giản nhất, giúp cho vận khí chi tử hoàn thành mong muốn đi, không phải tốt hơn sao? Khiếp giới là một thứ gì đó đáng sợ như vậy, đến cả hệ thống còn phải e dè, vậy thì tại sao bản thân hắn cứ phải cố gắng đấu tranh để làm gì chứ? Hắn tìm một thành phố nhỏ, sống một cuộc sống không tranh đấu, làm một ông lão thọ vài trăm năm không tốt hay sao? Cứ như vậy thoải mái mà sống qua một đời người, không cần quan tâm gì hết, trời có sụp đất có nứt cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn cả. Chẳng nhẽ sống một cuộc sống như vậy không tốt hay sao?
Từng suy nghĩ nghi ngờ, tuyệt vọng cứ như thế dâng lên trong đầu hắn. Ánh mắt Phương Trần cứng đơ lại, giống như một xác sống vậy. Lúc này trong lòng hắn đang cảm thấy cực kì đau khổ, do dự, phân vân. Những cảm giác đau đớn mà mỗi khi tự bạo và tự hủy đem lại, cảm giác bị lôi kiếp đánh thẳng vào người như bị nướng chín, cảm giác cơ thể giống như bị xé rách, tất cả đang được phóng đại gấp một vạn lần trong đầu hắn! Trước đây, đối với cảm giác đau đớn mà tu luyện đem lại, Phương Trần chưa từng cảm thấy sợ hãi, thậm chí hắn còn cố tình làm lơ bỏ qua. Nhưng bây giờ hắn bắt đầu cảm thấy sợ rồi! Rõ ràng bản thân hân chỉ là một người bình thường, vậy tại sao hắn phải chịu đau khổ đến như vậy. Tại sao hắn phải ôm lấy ý nghĩ muốn cứu mọi người xung quanh mà tiếp tục nỗ lực như vậy để làm gì? Có lẽ hắn vẫn nên đi hưởng thụ vài trăm năm sau đó chết đi! Chết đi chính là cách để thoải mái nhất!...
“Tỉnh lại!”
Đúng lúc này, một tiếng gào thét như sấm nổ bên tai Phương Trần. Giọng nói vang vọng như sấm. Phương Trần bị giọng nói này làm cho đột nhiên tỉnh lại. Tất cả đạo chướng trong lòng hắn bị dọn bay sạch không còn gì cả. Đúng lúc này, ánh mắt Phương Trần mới trở về vẻ minh mẫn rõ ràng, hắn ngẩng đầu lên nhìn, dáng vẻ cao lớn của Lệ Phục lập tức rơi vào mắt hắn. Khuôn mặt Lệ Phục vẫn nghiêm nghị như trước đây. Hắn ta thản nhiên hỏi:
“Cảm giác như thế nào?”
Không biết vì sao, khi nghe thấy âm thanh này, Phương Trần vô thức ngồi sụp xuống, co quắp lại. Sau đó hắn thở gấp giống như người bị thiếu oxy, cả người toát ra đầy mồ hôi lạnh, hắn yếu ớt đáp:
"Sư phụ, ta, ta vẫn ổn!”
Lúc này đây, cả trước ngực và sau lưng Phương Trần đều nhanh chóng bị mồ hôi thấm cho ướt sũng... Còn những suy nghĩ, hoài nghi và do dự khi nãy nảy sinh trong lòng hắn đều bị hắn đuổi hết ra ngoài, không giữ lại trong lòng nửa phần nào hết. Đi chịu chết ư? Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng đó! Hơn nữa con mẹ nó chứ, hắn đã nói rồi... Vì để trở nên mạnh hơn mà đến cả gà con hắn cũng nấu rồi, bây giờ bảo hắn bỏ tất cả những thứ này đi để đi chịu chết ư? Vậy thì hắn có xứng đáng với gà con đã chết hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận