Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 466 - Con Cưng

Nói xong, Triệu Nguyên Sinh cười lạnh, trong giọng nói của hắn ta tràn ngập sát ý. Đời này của hắn hận nhất là nội gián! Nếu như để hắn ta biết được là kẻ nào đã đem nhân vật như này của ma tông vào Đạm Nhiên Tông, thì hắn ta nhất định sẽ chém kẻ đó thành trăm mảnh. Ban đầu Lăng Tu Nguyên vẫn nghe một cách rất bình thường, nhưng đến đoạn sau, hắn bỗng rơi vào trầm mặc. Thấy Lăng Tu Nguyên im lặng, Triệu Nguyên Sinh cau mày:
“Vong Sinh, sao ngươi không nói gì cả thế?”
Lăng Tu Nguyên bình tĩnh nói:
"Bởi vì người đưa đứa con cưng của ma đạo vào trong Đạm Nhiên tông chính là ta.”
Triệu Nguyên Sinh:
“...”
Trong thoáng chốc, không trung trên Đạm Nhiên Tông trở nên hoàn toàn im lặng. Một lát sau, Triệu Nguyên Sinh mới cẩn thận dè dặt hỏi:
"Ngươi trở thành phản đồ của tông môn từ bao giờ thế?”
Lăng Tu Nguyên:
“Cút đi.”
Triệu Nguyên Sinh ho khan một tiếng, sau đó hắn ta đi sát lại phía Lăng Tu Nguyên:
"Xin lỗi ngươi!”
Lăng Tu Nguyên không chấp hắn ta:
“Ta không trách ngươi. Kẻ không biết không có tội.”
“Tính khí hào sảng đó, ta thích.”
Lúc này Triệu Nguyên Sinh mới thở phào một hơi. Hắn ta vỗ bả vai Triệu Nguyên Sinh, sau đó nói:
“Vậy thì ngươi bắt được ai về đây thế?”
“Thánh tử của Đức Thánh Tông, Du Khởi.”
Lăng Tu Nguyên trả lời.
“Du Khởi ư?”
Nghe thấy cái tên này, Triệu Nguyên Sinh vô thức hít một hơi lạnh:
“Thế mà người của Đức Thánh tông không liều mạng với ngươi à?”
Du Khởi là người duy nhất trong ma đạo mà đem lại dị tượng đột phá vang dội nhất. Phàm là những tổ sư thức tỉnh trong khoảng 20 năm trở lại đây đều biết đến việc ma đạo có một thiên kiêu như thế. Ai cũng hiểu rõ, nếu như Du Khởi tu luyện bình thường thì chắc chắn hắn ta sẽ trở thành một nhân vật tầm cỡ trong ma đạo. May mà Du Khởi bị điên rồi. Hắn ta còn dày vò cho không ít nhân vật lớn ở Đức Thánh tông đến mức thừa sống thiếu chết. Đây cũng là lí do mà chính đạo dừng việc muốn giết hắn ta lại. Nhưng mà Triệu Nguyên Sinh không ngờ rằng Lăng Tu Nguyên lại bắt Du Khởi về Đạm Nhiên tông...Nếu như người của Đức Thánh tông biết chuyện này, chẳng phải là chúng có liều mạng cũng sẽ đến đây cứu người về hay sao? Lăng Tu Nguyên nhàn nhạt nói:
“Đúng vậy, nhưng nếu bọn chúng đủ thông minh thì sẽ không vội vàng xông đến đây đến vậy đâu.”
“Vì sao?”
“Bọn hắn biết chuyện Lệ Phục quay lại đây rồi.”
Nghe vậy, Triệu Nguyên Sinh ngẩn người, sau đó hắn ta ngạc nhiên nói:
“Đây là chuyện gì vậy?”
Sau đó, Lăng Tu Nguyên kể tóm tắt lại chuyện về động Thiên Ma từng sảy ra lúc trước cho Triệu Nguyên Sinh nghe. Chỉ là hắn có sửa đổi một số chi tiết nhỏ trong đó mà thôi. Ví dụ như chuyện hắn và Lệ Phục liên thủ cùng nhau làm nổ nát động Thiên Ma được sửa thành Hậu Đức và Hoài Mẫn hai người làm nổ. Hay ví dụ như chuyện sau khi Phương Trần bị Hoài Mẫn khống chế thì bị ép nuốt vài thiên ma, chuyện này cũng bị Lăng Tu Nguyên lược bỏ đi. Hắn chỉ chọn vài vấn đề trọng điểm để kể, mục đích muốn Triệu Nguyên Sinh biết Phương Trần là đồ đệ của Lệ Phục. Bởi vì Phương Trần bị Hậu Đức và Hoài Mẫn nhắm đến thế nên Lệ Phục mới ra tay. Còn về Hư Niết- người mà ma đạo phát hiện ra năm đó đã phi thăng trở về tiên giới rồi! Lúc này Triệu Nguyên Sinh mới ngộ ra:
“Vậy thì ta hiểu lí do vì sao người của Đức Thánh tông lại không dám qua đây đưa Du Khởi về rồi.”
Người trong ma đạo trước giờ đều đề cao lợi ích cá nhân lên trên hết, tính cách hầu như đều là vì chính mình. Thế nên mặc dù biết chuyện thiên kiêu mạnh nhất của ma đạo bị Đạm Nhiên tông đem đi, nhưng mà bọn hắn lại biết cả chuyện Lệ Phục đang tọa trấn ở đây nữa, một đám sợ ném chuột vỡ bình đó sẽ không thể nào tới đây ngay được. Ai cũng không thể biết được uy năng của một vị tiên nhân có thể đáng sợ đến mức nào! Sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, Triệu Nguyên Sinh lập tức hỏi:
“Thế nên ngươi mới đưa Du Khởi về đây, nhưng không hề cầm tù hắn ta. Mà ngược lại, ngươi còn để cho hắn ta đột phá một cách không cấm kị gì cả, là vì ngươi muốn để cho hắn ta tu luyện thật tốt, sau đó biến hắn ta trở thành người của đạm nhiên tông ư?”
Lăng Tu Nguyên gật đầu:
“Đúng là ta có suy nghĩ nhue vậy.”
Nghe thế, Triệu Nguyên Sinh cảm thấy đau đầu nhức óc. Hắn ta nói:
"Ngươi hồ đồ quá rồi đấy, Lăng Tu Nguyên. Ngươi là tổ sư của Đạm Nhiên tông, tại sao ngươi có thể làm ra chuyện như thế này được? Nhỡ mà để người khác biết được ngươi giữ lại cho thiên kiêu của ma đạo một mạng, ngươi có biết là ngươi sẽ thân bại danh liệt không hả?”
Sau khi Triệu Nguyên Sinh nói liên tục một hồi, hắn ta lại trầm mặc suy nghĩ một lúc rồi quyết đoán nói:
"Không được, ta không thể để ngươi mạo hiểm như vậy được. Nhỡ như mà để danh tiếng của ngươi có vết bẩn gì đó thì các đệ tử của Đạm Nhiên Tông sẽ sụp đổ hết mất. Thế này đi, ngươi giao Du Khởi cho ta. Từ giờ trở đi ta sẽ phụ trách chuyện liên quan đến hắn ta, ngươi cảm thấy thế có được không? Nếu làm như thế thì ngươi sẽ không cần chịu phần mạo hiểm này nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận