Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 264 - Ngươi Nhầm Rồi

Chỉ thấy trong lúc Hoài Mẫn và Du Khởi đang nói chuyện, những Thiên Ma Kím Đan kì và Trúc Cơ kì đã bay lượn lờ xung quanh đều ào ào tràn vào bên trong cửa động đó. Rõ ràng khi nãy Hoài Mẫn nói chuyện với Du Khởi, một phần là vì hắn ta thật sự muốn đứa con cưng của trời kia tỉnh táo lại. Mà một phần cũng là do hai người bọn hắn cần đợi cho đến khi tất cả Thiên Ma đều quay về lõi của động Thiên Ma—bên trong Thiên Ma nguyên thạch. Bên trong cái cửa động kia có để Thiên Ma nguyên thạch! Thiên Ma nguyên thạch là một trong những thứ rất quan trọng để hai người bọn hắn hồi sinh Tham Dục!
Nó được tạo thành từ thần hồn và cơ thể của một Thiên Ma cực kì mạnh, cực kì khan hiếm. Cũng vì do Thiên Ma nguyên thạch cực kì khan hiếm trân quý, thế nên phần lớn các tông môn đều để nó ở nơi sâu nhất trong môn phái của mình, để đại năng bảo vệ. Chỉ có duy nhất Đạm Nhiên tông lấy viên đá này ra, tạo nên một cái động Thiên Ma để cho các đệ tử tới đây tu luyện. Cũng chính vì thế nên hai người bọn hắn mới tới đây! Nhưng khi Hoài Mẫn và Hậu Đức vừa dứt lời, đừng bó bùa đen trắng trên bệ thờ bằng đất ngũ sắc bắt đầu cháy lên. Vô số linh hồn phát ra tiếng kêu thống khổ thê lương, bên trong tiếng kêu đó mang theo vô số lời oán hận và chửi mắng... Hoài Mẫn thấy thế thì thở dài một hơi:
“Vẫn là nhờ Thánh tông của chúng ta lương thiện, đã chế tạo ra loại Hoạt Tế phù này! Nếu không có lá bùa này, không biết còn có bao nhiêu người phải chịu đựng thống khổ nữa! Bây giờ tất cả bọn hắn đều đã được giải thoát, đây cũng coi như làm việc thiện cùng một lúc rồi!”
Hậu Đức lắc đầu:
“Hoài Mẫn, ngươi nhầm rồi, đến khi nào chúng ta hồi sinh được Tham Dục, để hắn ta ra tay, lúc đó thì mới gọi là việc tốt thành đôi.”
Hoài Mẫn gật đầu:
“Đúng vậy!”
Phương Trần:
“...”
Hai tên khốn chó chết!

Phương Trần sống chết cũng không nghĩ ra hai người tên là gì, dứt khoát từ bỏ việc nhớ lại.
Hắn bắt đầu suy tư mình cần làm như thế nào để thoát khốn...
Suy nghĩ nửa ngày, hắn cũng không nghĩ ra được biện pháp!
Tu sĩ trẻ tuổi kia ra tay khiến cho mình không cách nào mở miệng kêu gọi tiên hào của tổ sư!
Hắn không gọi người được!
Nghĩ tới đây, Phương Trần thở dài một hơi.
Thật sự xong đời.
Làm sao bây giờ?
Thật hoảng!
Thật sợ hãi!
Nếu còn không tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp thoát khốn, hai người này sẽ phát hiện bọn họ căn bản không thể đánh chết mình!
Mà cùng lúc đó.
Dực Hung đã không luyến tiếc gì nằm ở bên cạnh Phương Trần, hai mắt nhìn Phương Trần lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Lần này thật sự xong đời!
Phương Trần kêu gọi từ đáy lòng:
"Hệ thống, ngươi ra tay cứu ta, chớ ngẩn ra đó..."
"Ta thật sự sắp xong đời!"
"Nếu ta không giúp được khí vận chi tử, ngộ nhỡ thế giới thật sự xong đời thì phải trách ngươi."
Hệ thống đáp lại nói:
"Mời ký chủ thoải mái tinh thần, ký chủ sẽ không chết trong tay họ, lần này còn có thể làm cho đối phương có thêm kiến thức về thân thể bất tử của ký chủ, biểu hiện ra thần uy vô địch!"
Phương Trần:
"..."
Ta đúng là lắm miệng mới nói chuyện với ngươi!
Thời khắc Phương Trần suy tư, trên thân thể của Du Khởi trong quan tài đã xuất hiện đóa đóa hỏa diễm màu da, màu da cũng không chướng mắt, nhưng xem ra cực kỳ quỷ dị.
Rất nhanh, bắp đùi của Du Khởi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hòa tan, da thịt tan ra, máu tùy ý chảy xuống, nhưng còn chưa triệt để chảy tới trong quan tài đã hóa thành một luồng khói nhẹ tiêu tán.
Nhưng Du Khởi đứng trước hỏa diễm thiêu đốt, cho dù toàn thân thống khổ run rẩy theo bản năng, nhưng trên khuôn mặt lại không có thống khổ, ngược lại càng thong dong bình tĩnh.
Hắn đối diện với phần thống khổ này như là không có gì!
Hoài Mẫn thấy một màn này thì hít sâu một hơi, sắc mặt càng tái nhợt hơn.
Sức chịu đựng và ý chí kiên định của Du Khởi quá mức kinh người!
Tiên diễm sinh ra khi dùng huyết nhục tế quan tài, được bọn họ gọi là Phệ Nhân Hỏa.
Đây chính là thứ ngay cả Đại Thừa kỳ rút đi phòng ngự, bị đánh một cái cũng sẽ cảm thấy thống khổ.
Du Khởi lại không phản ứng chút nào!
Điều này đủ để nói rõ, Du Khởi đến cùng nắm giữ đạo tâm vô kiên bất tồi siêu thoát nhục thể như thế nào!
Nhưng hắn càng ưu tú, tâm tình của Hoài Mẫn lại càng sụp đổ.
Thiên kiêu thánh đạo, sao lại điên thành dạng này chứ?!
Cùng lúc đó, trên khuôn mặt của Du Khởi hiện ra vẻ thương xót:
"Hoài Mẫn, Hậu Đức, các ngươi muốn giết ta, ta có thể hiểu được!"
"Nhưng, ta khuyên các ngươi từ bỏ suy nghĩ đó đi, thiên địa này đều là hư ảo!"
"Nếu các ngươi cũng có ngày hiểu được, nhưng lại bất lực bài trừ thứ Kính Hoa Thủy Nguyệt này, nhớ đến Đạm Nhiên tông tìm kiếm tiền bối Phương Nhiên, cảnh giới của hắn cao thâm hơn ta!"
(*): Hoa trong gương, trăng trong nước. Ý nói hư ảo không thể chạm tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận