Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 380 - Diễn Võ Trường

Đương nhiên, hắn cũng dùng lý do là tổ tiên ban tặng!
Lần này, hắn còn tặng kèm một yêu cầu từ tổ tiên, tổ tiên yêu cầu, người có tu vi càng mạnh trong tộc thì càng phải siêng năng tu luyện mỗi ngày.
Sau khi Phương Hà lật xem xong thì sắc mặt ửng hồng, kích động đến mức thân thể run rẩy liên tục, sau đó quên luôn cảm tạ đã vội rời đi...
Lúc hắn rời đi, Phương Trần hô hào ở sau lưng:
"Tổ tiên nói, cả tộc đều phải chăm chỉ tu luyện hơn!"
Tiếng nói của Phương Hà truyền về:
"Ta đã biết..."
Sau khi Phương Hà rời đi, Phương Trần nhìn bọn trẻ phờ phạc mà nằm liệt trên mặt đất.
Thấy thế, Phương Trần vuốt cằm.
Tuổi còn nhỏ, sao có thể nghỉ ngơi chứ?
Không được, phải khai thác tiềm năng của bọn họ đến tận cùng!
Phương Trần ngẫm nghĩ rồi đi đến một góc không người, lấy mặt nạ xuống, đổi y phục, lại chậm rãi đi ra ngoài, trong tay mang theo một cái lưới bắt thú...
"Phương Trần đến bắt trẻ con! ! !"
Một tiếng trẻ nam bén nhọn xé rách bầu trời yên tĩnh.
Diễn võ trường trong nháy mắt gà bay chó chạy...
...
Lúc trở lại tiểu viện.
Lăng Tu Nguyên đã ngồi trên núi giả, trong tay cầm lấy Dực Hung, kéo kéo mí mắt của Dực Hung, giật nhẹ miệng của hắn, lại vuốt vuốt mặt của hắn.
Dực Hung tùy ý chịu chà đạp không phản kháng.
"Tổ sư, ngài đang làm gì?"
Phương Trần sững sờ.
Lăng Tu Nguyên cũng không ngẩng đầu lên nói:
"Không phải hắn muốn dùng trứng Yêu Tổ sao?"
"A!"
Phương Trần giật mình, lập tức suy tư nói:
"Cho nên ngài đang giúp hắn kiểm tra thân thể, dự định nhìn xem có cần điều chỉnh gì để dung luyện dược lực của trứng Yêu Tổ một cách hoàn mỹ sao?"
Lăng Tu Nguyên nói:
"Không phải, ta đã kiểm tra, hiện tại đơn giản là đang đùa hắn."
Phương Trần:
"..."
Vậy ngươi mẹ nó tại sao phải nhắc tới trứng Yêu Tổ với ta!
Lăng Tu Nguyên lại nói:
"Chờ về tông, ngươi lấy trứng Yêu Tổ ra, hiện tại ngươi đi tạm biệt cha mẹ ngươi đi."
Phương Trần nghe vậy thì hơi sững sờ, gật đầu nói:
"Vâng!"
Nói xong, hắn lê bước chân, rời đi tiểu viện.
Trên đường đi, toàn thân hắn có một loại cảm giác khó tả.
Lúc hắn đến trước sân nhỏ của Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú, Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú lập tức đi ra, mỉm cười nói:
"Trần nhi!"
Rất hiển nhiên, hai người đã chờ rất lâu.
Phương Trần nhìn ánh mắt mong chờ của bọn hắn, ho một tiếng, cười nói:
"Tổ sư bảo ta đến tạm biệt các ngươi!"
Thấy Phương Trần chưa gọi cha mẹ, sắc mặt của Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú lại không thất vọng.
Đối với bọn hắn, Phương Trần là con trai của bọn hắn.
Trái tim tổn thương của đứa nhỏ, làm sao có thể lành lại nhanh như vậy?
Từ từ là tốt rồi!
Tu sĩ có thời gian dài dằng dặc!
So sánh qua lại, thời khắc này Phương Trần có thể cười với bọn hắn, đã là một loại tiến bộ!
Ôn Tú nhìn Phương Trần, ánh mắt nhu hòa, lộ ra sự quan tâm và không nỡ, nàng còn chưa kịp trò chuyện với Phương Trần được nửa canh giờ, con trai đã sắp đi rồi!
Nhưng...
Trước kia, không phải mình cũng như vậy sao?
Ôn Tú nghĩ tới đây, nhân tiện nói:
"Lăng tổ sư công việc bận rộn, mẹ không thể làm các ngươi chậm trễ thời gian quá lâu."
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, không cần lúc nào cũng lo cho gia tộc, mấy ngày nữa phụ thân ngươi sẽ trở về chiến trường Thiên Ma, chuyện tài nguyên giao cho hắn giải quyết là được."
"Ngươi chỉ cần để ý bản thân, đừng để cho mình quá mệt mỏi, dành thời gian ngắm nhìn phong cảnh ở núi Xích Tôn nhiều hơn, kết bạn bằng hữu huynh đệ, tìm đạo lữ, cảm nhận cuộc sống khác nhau, biết không?"
Phương Trần nghe lời quan tâm thì gật đầu giống như giã tỏi.
"Nghe tổ sư nói, ngươi không thiếu tài nguyên, cũng không thiếu pháp bảo, cho nên, mẹ làm cho ngươi mấy bộ quần áo mới, ngươi mang về mặc đi."
Lúc này, Ôn Tú lại lấy ra mấy bộ quần áo, nhìn như thường thường không có gì lạ, kì thực bên trong sợi vải dệt đầy trận pháp.
Đây là pháp y!
Phương Trần nhìn khuôn mặt từ ái có vẻ không nỡ, lại có vài phần thận trọng từng li từng tí của mẫu thân dành cho con trai, hắn hơi kinh ngạc.
Nàng tự mình may quần áo cho mình sao?
Lúc Phương Trần suy nghĩ, trầm mặc nửa, Phương Cửu Đỉnh nắm tay, đột nhiên cười thầm:
"Không cần cảm động, nàng dùng linh lực dệt."
Ôn Tú nhất thời hung tợn trừng Phương Cửu Đỉnh một cái.
Không khí xúc động vừa rồi bị lời nói chêm chọc cười của Phương Cửu Đỉnh đánh tan không còn một mảnh.
Mà Phương Trần thì bị chọc buồn cười, cười nói:
"Ha ha, tốt!"
Phương Cửu Đỉnh thấy thế thì tiếp tục cười tủm tỉm nói:
"Có điều, trận pháp bên trong sợi vải, nàng phí không ít tâm huyết."
"Có trận pháp gia trì, ngươi cứ yên tâm mặc đi, không bị hỏng được."
Phương Trần trầm mặc một hồi, nuốt câu "Tự bạo cũng hỏng không được sao" vào trong bụng.
Nếu để cho bọn họ biết mình tự bạo, chỉ sợ trọng điểm chú ý sẽ không phải là pháp y có thể hỏng hay không!
Phương Trần lập tức cười nói:
"Tốt, ta biết rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận