Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 197 - Hiếm Có

“Ta có thể hiểu được.”
Phương Trần gật đầu, biểu lộ ra ánh mắt “ta hiểu ngươi mà”, sau đó ho khan một tiếng, hắn bắt đầu nhỏ giọng hóng chuyện:
“Nhưng mà sư đệ có một vấn đề hơi tò mò, nếu sư huynh không ngại thì có thể giải thích giúp ta không? Nếu như sư huynh không tiện nói thì không nói cũng không sao.”
Thiệu Tâm Hà Nhìn bộ dạng lén lút hóng hớt của hắn không khỏi bật cười nói:
"Ngươi hỏi đi.”
Phương Trần hỏi:
"Trên người ngươi có một loại huyết mạch nữa, đó là huyết mạch gì vậy?”
"Mẹ của ta làm Minh Linh Thiên Hồ, thế nên trong người ta có cả huyết mạch hồ tộc. Chuyện này không tính là bí mật gì ở Xích Tôn sơn cả.”
Thiệu Tâm Hà nói.
“A, hóa ra là như thế.”
Nghe thấy hắn kể như vậy, trong đầu Phương Trần tự động xuất hiện một câu chuyện yêu hận tình thù hơn năm trăm vạn chữ giữa nữ hồ yêu và con người.
“Vậy sư huynh, tại sao ngươi lại tặng cho ta thứ này?”
Phương trần chỉ vào viên ngọc ở trong tay Thiệu Tâm Hà. Thiệu Tâm Hà cười cười nói:
"Bản thân thể chất Chí tôn bảo nhân thể rất hiếm có, người mà vừa có thể chất như này, lại vừa có thiên tư ưu việt, hơn nữa còn chịu đi vào Xích Tôn sơn thì lại càng hiếm có. Lúc cha ta vẫn còn ở trên đời, hắn chính là người đầu tiên mà ta gặp. Bây giờ người tính là người thứ 2. Thế nên, viên ngọc thạch này tặng cho ngươi thì mới là vật dùng đúng chỗ.”
Câu nói vừa dứt, Phương Trần trở nên trầm mặc. Bây giờ hắn mới hiểu tại sao khi Thiệu Tâm Hà lần đầu gặp mình, thì bản thân hắn lại có cảm giác thân thiết đến kỳ lạ rồi. Phương Trần gãi gãi đầu nói:
“Nhưng mà ngươi đem vật quý trọng như này tặng cho ta, ta ngại không dám nhận.”
Nghe Thiệu Tâm Hà kể, khả năng là phụ thân của hắn đã qua đời rồi. Vây thì viên bảo thạch này phải là một vật rất quý trọng mới đúng. Làm sao mà hắn có thể lấy được? Thiệu Tâm Hà nhìn thấu suy nghĩ của phương trần, hắn ta liền cười nói:
"Không sao cả, phụ thân ta để lại cho ta rất nhiều món đồ vật, không phải chỉ riêng thứ này. Hơn nữa, không phải sư huynh muốn mỉa mai ngươi cả, nhưng mà mặc dù nói viên ngọc thành này có thể che đậy được khí tức của Chí tôn bảo nhân thể, đúng ra là rất quý giá, nhưng thực ra nó chẳng có tác dụng gì cả đâu.”
Phương Trần:
“...”
Ngươi nói cũng rất có lý. Thiệu Tâm Hà lại cười nói:
“Hơn nữa, một khi đệ cầm lấy viên ngọc thạch này thì ta và sư tôn của ta mới tính là đã hoàn thành yêu cầu của Lăng tổ sư.”
Phương Trần ngẩn người:
"Lăng sư tổ nói cái gì rồi à?”
Thiệu Tâm Hà nói:
“Khi Dư Tông chủ đưa ngọc giản trong đó có ghi nhiệm vụ khảo hạch của ngươi tới đây, Lăng sư tổ đã nói rõ ràng để cho chúng ta quan tâm đến người nhiều nhất có thể. Đây cũng là lý do mà vì sao khi nãy sư tôn của ta không hỏi kĩ lý do của ngươi là gì, mà liền cho phép ngươi kéo dài thời gian. Mặc dù bình thường hắn ta cũng rất thích uống rượu, nhưng không có dễ nói chuyện đến thế đâu.”
Nghe vậy, Phương Trần cực kỳ cảm động. Lăng sư tổ thật là chu đáo quá mà. Sau đó, phương trần cầm lấy Ngọc Thạch, nhìn về hướng Thiệu Tâm Hà nói:
“Đa tạ sư huynh.”
“Không cần.”
Thiệu Tâm Hà xua xua tay, sau đó nhìn chằm chằm viên ngọc thạch ở trong tay Phương Trần, do dự một lát rồi hỏi:
“Sư đệ, huynh có vài câu không biết có nên hỏi hay không?”
Phương Trần ngẩn người sau đó nói:
"Ngươi hỏi đi.”
"Tại sao trên tay của ngươi lại có 2 cái Xích Tôn giới?”
Phương Trần:
“...”
Hắn cúi đầu nhìn bản thân mang cả hai cái Xích Tôn giới trên tay. Hắn tự vỗ một cái vào đầu mình. Mẹ nó! Hắn quên mất trả lại cho Khương Ngưng Y rồi. Hắn cười ngượng ngạo nói với Thiệu Tâm Hà:
"Có một cái là của Khương chân truyền. Đúng ra ta định trả lại cho nàng, nhưng mà khi nãy lại quên mất.”
Nghe vậy, Thiệu Tâm Hà ngẩn người: “Khương chân truyền? Người ngươi nói là Khương Ngưng Y à.”
“Đúng vậy.”
“Xích Tôn chỉ là một vật cực kì quan trọng, ngươi nên sớm trả lại cho nàng. Theo lí mà nói, chuyện như này ngươi không nên quên mất mới phải. Ngươi đã làm cái gì vậy? Làm sao mà lại quên...”
Thiệu Tâm Hà cau mày, hắn lo rằng Phương Trần không hiểu gì cả về tầm quan trọng của Xích tôn chỉ. Nhưng mới nói được một nửa, hắn bỗng ngậm miệng lại. Sau đó ánh mắt hắn trở nên thâm sâu khó dò, cười nói:
“Là sư huynh thất lễ, lắm lời rồi! Sư đệ đừng để trong lòng, sau này ngươi nhớ trả lại là được.”
Phương Trân:
“???”
Tại sao ngươi lại dùng ánh mắt như thế này để nhìn ta? Ta chưa làm gì cả mà! Sau đó, Thiệu Tâm Hà lại nhắc nhở thêm một câu:
“Nhưng mà sư đệ à, tiềm lực của Khương chân truyền rất đáng sợ đó. Sư đệ, ngươi phải nỗ lực lên nha!”
Phương Trần:
“?”
Nhìn dáng vẻ của Thiệu Tâm Hà, hắn cảm thấy không biết bản thân nên mở miệng giải thích hay không nữa. Thấy Phương Trần im lặng, Thiệu Tâm Hà cười ha ha nói tiếp:
“Được rồi, bây giờ sư đệ về trước đi, ta còn phải đi ra ngoài một chuyến, kiếm vài thứ giúp cho sư tôn ta tỉnh rượu nữa.”
Phương Trần:
“... Được thôi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận