Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 163 - Không Nói Gì Cả

Tiêu Hậu bồi thường hết linh thạch, được Tiêu Thanh thông cảm và tha thứ xong thì liền bị đưa đi mất.
Mà lúc này, Triệu Viễn Sơn đưa Tiêu Thanh và Phương Trần đến một gian tử lâu. Họ cùng nhau ngồi xuống.
“Hai vị sư đệ, thực ra mục đích chủ yếu khi ta đến Viêm Quang thành là để giúp thành chủ duy trì an ninh trong thành. Ta muốn dùng cái này để kiếm chút điểm cống hiến.”
Triệu Viễn Sơn giải thích:
“Tiếu Hậu là một tên du côn mà ta mới quen lúc đến Viêm Quang thành. Ta cảm thấy hắn ta cũng thông minh, nhanh nhẹn, biết xem xét thời thế, mà hắn cũng có thể cung cấp cho ta biết một số thông tin bí mật. Chính vì thế nên ta mới qua lại thân thiết với hắn ta hơn một chút. Thật không ngờ lần này hắn lại không biết tốt xấu là gì như thế!”
Hắn mất công tốn nước bọt nói nhiều như vậy mục đích cũng chỉ là muốn Phương Trần và Tiêu Thanh không hiểu nhầm rằng hắn có mưu đồ bất chính gì đó mà thôi.
Phương Trần nghe vậy thì cười cười, đáp:
"Triệu sư huynh, không sao cả! Ta hiểu cả mà!”
Thực tế hắn cũng không quan tâm việc Triệu Viễn Sơn rốt cuộc là người tốt hay người xấu cho lắm. Dù sao thì bây giờ Triệu Viễn Sơn cũng không làm hại nổi hắn và Tiêu Thanh, thế nên hắn cũng chẳng muốn hao phí tâm tư, sức lực đi đoán.
“Vậy thì tốt.”
Triệu Viễn Sơn thở phào một hơi. Lúc này, Phương Trần chợt nhớ đến một chuyện, hắn liền hỏi:
“Triệu sư huynh, khi nãy ngươi nói ngươi là người của Ấn Kiếm Phong đúng không?”
“Đúng vậy!”
Triệu Viễn Sơn gật đầu. Nhắc đến chuyện này, Phương Trần có hứng thú hẳn. Hắn liền hỏi:
“Lý Chí Hinh sư huynh cũng là người của Ấn Kiếm phong đấy!”
“Đúng vậy, Phương sư đệ cũng biết Lý sư huynh à?”
Triệu Viễn Sơn kinh ngạc. Phương Trần hơi do dự một chút.
"Coi như là có chút quen biết đi...”
“Lý Chí Hinh sư huynh là người tốt. Mặc dù bình thường hắn ta có những hành động hơi kì lạ...”
Triệu Viễn Sơn ho nhẹ một tiếng:
“Nhưng mà hắn ta đúng thật là người tốt đấy!”
Phương Trần cũng tán thành với ý kiến của hắn:
“Đúng vậy!”
Tiêu Thanh không biết Lý Chí Hinh là ai cả, thế nên hắn chỉ có thể ngồi bên cạnh nghe chuyện mà thôi. Triệu Viễn Sơn cười có vẻ bất đắc dĩ:
"Nhưng mà người của Ấn Kiếm phong chúng ta đều có chút quái dị như vậy đấy, thế nên ta cũng quen rồi.”
Nghe vậy, Phương Trần ngẩn người, nét mặt hắn đầy vẻ kinh ngạc. Đây cũng không phải là quái dị bình thường đâu nha, Triệu sư huynh! Chẳng nhẽ cả một ngọn núi, ai ai cũng giơ một con ngựa giống Lý Chí Hinh hay sao? Cảnh tưởng đó đẹp đến mức Phương Trần không dám tưởng tượng. Nhìn sắc mặt Phương Trần, Triệu Viễn Sơn liền biết hắn đã nghĩ gì đó sai lệch rồi, thế nên vội vàng nói:
"Phương sư đệ, không phải ai ở Ấn Kiếm phong cũng giống Lý Chí Hinh đâu, ngươi đừng hiểu nhầm.”
“Hóa ra là như vậy à.”
Phương Trần cười ngượng. Sau đó, ngay lúc Trần Viễn Sơn đang định nói gì đó...Thì đúng lúc này, hắn đột nhiên lấy ra một viên ngọc giản, lông mày hắn cau chặt lại, sau đó thở dài nói:
“Hai vị sư đệ, bữa cơm này ta đã trả tiền trước rồi, bây giờ ta có việc bận, phải rời đi trước! Sau này đợi khi nào ta trở về, nếu như có thời gian thì chúng ta sẽ uống rượu nói chuyện ở Ấn Kiếm phong sau nhé!
Nghe vậy, Phương Trần liền đoán được có ai đó đang tìm hắn ta rồi. Thế nên Phương Trần ôm quyền đáp:
"Được! Đa tạ Triệu sư huynh, Triệu sư huynh đi đường cẩn thận.”
Đợi sau khi Triệu Viễn Sơn rời đi, Phương Trần liền nói với Tiêu Thanh:
"Chúng ta về thôi.”
"Được!”
Tiêu Thanh gật đầu, sau đó hỏi lại:
“Đúng rồi, sư huynh, ban nãy có phải Triệu sư huynh có điều gì đó muốn nói hay không?”
Hắn nhận ra khi nãy có mấy lần Triệu Viễn Sơn đều tỏ vẻ như có lời muốn nói, sau đó lại ngập ngừng dừng lại. Đến cuối cùng vẫn không nói gì cả.
“Có lẽ là vậy đi...”
Phương Trần cũng không quan tâm đến nhiều như vậy. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:
"Không sao cả, thời gian còn dài. Sau này chúng ta gặp lại hắn thì hỏi cũng không muộn.”
Tiêu Thanh gật đầu. Đồng thời lúc này, Triệu Viễn Thanh đứng dưới lầu của quán rượu, thở dài một hơi rồi nói:
“Thôi bỏ đi, có sự dẫn dắt của Xích tôn sơn thiên kiều, sau này Tiêu Thanh có thể đến được một ngọn núi tốt hơn để học tập phát triển. Không cần cố kéo hắn ta đến ngọn núi yếu kém như Ấn Kiếm phong làm gì cả...”
Đạm Nhiên tông, Ánh quang hồ sơn!
“Đợi một lát nữa đến đó, ngươi cứ nói ngươi đồng ý là được.”
Phương Trần nói.
“Vâng, sư huynh! Nhưng mà ta không hiểu, tại sao chúng ta cần hoãn kì hạn sinh tử đấu lại?”
Tiêu Thanh tỏ ra khó hiểu. Khi nãy trên đường về, Phương Trần nói với hắn ta chuyện hoãn sinh tử đấu, làm cho Tiêu Thanh cảm thấy rất khó. Cái sinh tử đấu này chỉ cần đánh là được rồi, tại sao lại còn phải hoãn?
“Ngươi không hiểu đâu, cứ nghe lời ta là được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận