Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 489 - Để Ta Giúp Ngươi Một Chút

Lăng Tu Nguyên nói câu này không phải là đặt câu nghi vấn, mà là đặt câu phản vấn. Bây giờ hắn cũng bắt đầu nghi ngờ có phải Phương Trần cũng bị điên giống Lệ Phục rồi hay không. Tự mình đi giết hại chính sủng thú của mình là một hành động khiến người ta giận đến mức nào cơ chứ? Chẳng nhẽ đây chính là tác dụng phụ của Thần thể thượng cổ hay sao? Trên thực tế, nếu như không phải do hắn cảm nhận thấy Nhất Thiên Tam vẫn sống rất tốt, thì hắn cũng đã chẳng cần hoài nghi mà hắn có thêt xác định chắc chắn rằng Phương Trần bị điên rồi. Đối với câu hỏi của Lăng Tu Nguyên, Phương Trần chỉ ho khan một tiếng rồi đáp:
“Sư tổ, ngươi đừng gấp. Ta đã nói rồi, ta còn phải giúp đỡ Nhất Thiên Tam nữa.”
Phương Trần nói xong thì cắt đứt đầu ngón tay, sau đó thuần thục tô màu cho Nhất Thiên Tam. Lăng Tu Nguyên thấy thế thì ánh mắt khẽ động, hắn hiểu rồi. Nhưng lúc này, hắn lại nghe thấy trên đầu truyền thế âm thanh xích lạch cạnh. Hắn dùng thần trí liếc qua, nhất thời sững cả người. Sau đó hắn vô thức quay đầu lại hỏi:
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Chỉ thấy Dực Hung đang dùng miệng cắn chặt lấy xiềng xích màu tím, mặc dù hắn đang bị khóa giữa không trung. Hắn thở hổn hển không ngừng, gắt gao nói:
“Ta, ta đang ngăn cơn thèm lại...”
Thế nhưng ánh mắt của hắn lại nhìn chằm chằm về phía Phương Trần, giống như chỉ hận không thêt nuốt luôn Phương Trần vào bụng vậy. Nhìn thấy dáng vẻ thèm khát chủ nhân như muốn nuốt vào bụng của Dực Hung, Lăng Tu Nguyên nghĩ nghĩ, liền hiểu ra tất cả mọi chuyện. Thế nên hắn không hề tức giận mà chỉ nhìn Dực Hung với ánh mắt đồng tình:
“Bỏ đi, để ta giúp ngươi một chút!”
Dực Hung ngẩn người:
"Giúp như thế nào?”
Lăng Tu Nguyên xua tay, một luồng ánh sáng liền vụt qua. Giây sau, Dực Hung liền nhảy xuống từ không trung. Hắn đứng trên ghế cười ha ha:
"Ha ha ha ha, Dực Mưu, ta tới đây, ngươi chịu chết đi. Hôm nay chính là ngày Dực Hung ta báo thù. Đợi một chút, tại sao cảnh này lại quen thuộc thế nhỉ. Bỏ đi, quan tâm làm gì. Trần ca, mau đến đây để ta liếm vài cái nào...”
Sau khi thi triển huyễn thuật đánh lạc hướng Dực Hung, sự chú ý của Lăng Tu Nguyên lại trở về. Lúc này, Phương Trần đã bôi máu khắp người Nhất Thiên Tam một lượt. Sau đó Nhất Thiên Tam liền hấp thu bằng sạch máu Chí tôn bảo nhân thể vào người. Sau khi hấp thu xong, Nhất Thiên Tam lại trở lại như bình thường.
“y?”
Lăng Tu Nguyên thấy thế thì kinh ngạc nói:
"Thật sự không làm sao luôn!”
Lệ Phục thì híp mắt lại, ánh mắt hắn trở nên sâu hun hút, không nói một lời nào. Không hề biết hắn đang nghĩ gì cả. Phương Trần cười nói:
“Đúng không? Ta đã nói rồi mà, Nhất Thiên Tam có thể hấp thu kiếp lực đó!”
Lăng Tu Nguyên lại hỏi ngược lại:
“Nhưng mà nó có tác dụng gì cơ chứ?”
Sau khi hấp thu kiếp lực, Nhất Thiên Tam chẳng có thay đổi gì so với trước đây cả. Phương Trần nghe vậy thì định nói chuyện ở Hổ Nha sơn hôm qua, sau khi Nhất Thiên Tam hấp thu kiếp lực xong thì hắn ta mới có thể tu luyện. Thì ngay lúc này, ánh mắt Lăng Tu Nguyên đột nhiên thay đổi:
"Đợi một chút! Đây là cái gì vậy?”
Phương Trần ngẩn người. Hắn vô thức nhìn về phía Nhất Thiên Tam. Chỉ thấy ngón giữa ở bàn tay trên đỉnh đầu Nhất Thiên Tam dựng lên một cách chậm chạp nhưng kiên định hướng về phía ba người Lệ Phục, Phương Trần và Lăng Tu Nguyên! Khi nhìn thấy cảnh này, Phương Trần trở nên ngốc hẳn luôn. Mẹ nó chứ! Hắn ta dám giơ ngón giữa về phía sư phụ và sư tôn ư? Lúc này, sắc mặt Lăng Tu Nguyên không thay đổi mà nói:
“Hắn ta cố ý hay là vô tình làm vậy thế?”
Mồ hôi lạnh của Phương Trần rơi đầy mặt:
“Vô, vô ý đó! Hôm qua hắn ta cũng làm như vậy với ta!”
Lăng Tu Nguyên ừm môtu tiếng, lạnh giọng nói:
“Được! Vậy thì ngươi hãy nói lại rõ ràng chi tiết những việc sảy ra hôm qua một lượt đi. Ta muốn nghe xem hắn ta giơ như vậy là có ý gì!”
Phương Trần:
“...”
Sau đó, Phương Trần sợ hãi định thuật lại sự việc hôm qua một lượt... Nhưng vào đúng lúc này, Lệ Phục híp mắt đứng một bên lại nhàn nhạt nói:
"Còn phải hỏi nưa ư? Đây có nghĩa là hắn ta định tiếp tuch đâm ta chứ còn gì nữa!”
Phương Trần:
“?”
Lăng Tu Nguyên:
“?”
Bầu không khí bất chợt trở nên im lặng! Hai bọn hắn không ngờ được người từ nãy đến giờ không hề nói gì như Lệ Phục lại bất chợt nói ra một câu làm người khác kinh ngạc đến vậy! Vào đúng lúc này, Dực Hung vẫn đang trầm mê trong huyễn cảnh bỗng cười trào phúng. Tiếng cười của hắn truyền tới:
"Ha ha ha ha, các ngươi đều là đồ ngốc, có như vậy mà cũng không hiểu hay sao? Thế mà bổn đế còn tưởng các ngươi thông minh thế nào cơ chứ! Ha ha ha!”
Phương Trần:
“...”
Lăng Tu Nguyên không thay đổi sắc mặt. Hắn lại khóa Dực Hung về không trung như cũ. Trong lúc Dực Hung đang khóc như ma kêu sói hú, Lăng Tu Nguyên lại liếc về phía Lệ Phục:
“Ta không hỏi ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận