Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 29 - Ngươi Nhất ĐỊnh Phải Chết 2

"Haha!"
Yêu hổ lại liếm liếm móng vuốt một cái, nói:
"Ta không ngại nói cho ngươi biết, nguyên mẫu của trận này là âm Dương lô của tông môn ngươi luyện hóa yêu thú, nhưng được tộc ta cải tiến, nó đã không còn luyện hóa yêu thú, cho nên, hiện giờ cũng không thể gọi âm Dương lô, nên gọi lò thiêu người mới đúng."
Sắc mặt của Phương Trần tái xanh.
Hắn cũng đã từng nghe về âm Dương lô!
Nó là trận pháp đáng sợ mà Đạm Nhiên tông dùng để thu nạp tinh khí thần yêu thú. Nghe nói nó có thể sử tận dụng tốt nhất mỗi một khối huyết nhục linh lực của yêu thú.
Nhưng mà, kết quả của yêu thú bị âm Dương lô luyện hóa sẽ rất thê thảm, thần hồn câu diệt!
Yêu hổ này, gọi nó là lò thiêu người, chỉ sợ cũng có ý định muốn khiến cho Khương Ngưng Y thần hồn câu diệt, lớn mạnh bản thân. Chẳng qua hiện nay đối tượng bị luyện hóa đổi thành mình mà thôi...
Bá…
Đúng lúc này, trên vòng phòng hộ trong suốt, màu tím từ trung tâm đột nhiên hoàn toàn nhuộm ra xung quanh, chân trời đều là một mảnh tím mịt mờ.
"Tốt, ta tiễn ngươi lên đường!"
Yêu hổ thỏa mãn cười lạnh.
Đợi lâu như vậy, rốt cục xong!
Từ giờ trở đi, hắn nuốt vào mỗi một viên tinh huyết của Phương Trần, đều có thể được đại trận trợ giúp, luyện hóa toàn bộ!
Đã bắt không được Khương Ngưng Y, hắn cũng không thể lãng phí huyết nhục của Phương Trần!
Một giây sau, hắn trực tiếp lao ra đánh tới phía Phương Trần.
Mà vào thời khắc này.
Ánh mắt Phương Trần như kiếm, Ý Chí Vô Song cũng vận chuyển, bên trong cơ thể đột nhiên tuôn ra một cỗ kim quang dồi dào, một giây sau, khí thế Thiên Đạo Trúc Cơ tầng một, nương theo ý chí liều mình đánh cược một lần phóng lên tận trời!
"Cái gì?"
Yêu hổ vốn cho là hết thảy tất cả nằm trong lòng bàn tay thấy thế lập tức biến sắc, cả kinh nói:
"Thiên Đạo Trúc Cơ?"
Trong tích tắc yêu hổ khiếp sợ, trong đồng tử của nó chiếu rọi ra một nắm đấm đang nhanh chóng phóng lớn...
Bành!
Một tiếng động thật lớn vang lên, cũng không phải do nắm đấm của Phương Trần đánh trúng yêu hổ.
Mà là yêu hổ đi sau mà đến trước, bàn tay chặn lại nắm đấm của Phương Trần!
Giờ khắc này, Phương Trần cảm giác nắm đấm của mình giống như là nện ở trên tường sắt, thầm nghĩ đáng chết, tốc độ của phản ứng gã này nhanh thật...
Nhưng trong lòng Phương Trần biết, chuyện này thật ra cũng hợp tình hợp lý.
Cơ thể của yêu thú vốn đã biến thái hơn nhân loại, cho dù Phương Trần đánh lén, nhưng tốc độ phản ứng của đối phương nhanh như thiểm điện, lại thêm cả hai còn có chênh lệch cảnh giới. Rất khó để Phương Trần đánh trúng đối phương!
Sau khi ngăn lại công kích của Phương Trần, yêu hổ không có thừa thắng xông lên, mà nheo lại mắt hổ, trong con mắt vàng óng không chỉ có chấn kinh, còn có mấy phần hưng phấn và kích động.
"Ngươi thật sự là Thiên Đạo Trúc Cơ?"
Phương Trần không có Liễm Tức thuật che lấp, khí tức triệt để bại lộ. Yêu hổ vô cùng vui sướng.
Vốn dĩ không có Khương Ngưng Y, khả năng chạy thoát khỏi Đạm Nhiên tông đã giảm mạnh, không nghĩ tới sơn cùng thủy tận như không còn đường để đi, thế mà lại nhìn thấy một con đường sáng...
Thiên Đạo Trúc Cơ cho dù chỉ có tầng một cũng đủ khiến cho lực lượng của hắn đột phá!

Phương Trần cười lạnh nói:
"Lợi hại không?"
"Lợi hại!"
Yêu hổ lộ ra vẻ hài lòng.
"Đã như vậy, ta phải luyện hóa ngươi càng nghiêm túc hơn!"
Nói xong, ánh mắt yêu hổ lộ ra vẻ độc ác. Yêu hổ bỗng nhiên tung ra một trảo kéo theo gió to gào thét, trực tiếp đánh lên đỉnh đầu của Phương Trần.
Khí tức của Trúc Cơ tầng năm cuối cùng cũng toàn lực bạo phát không giữ lại chút nào, toàn bộ đình viện trong nháy mắt cũng chấn động kịch liệt!
Con yêu hổ này rõ ràng là thay đổi tâm thế mèo vờn chuột vừa rồi, toàn lực xuất thủ, muốn một kích miểu sát Phương Trần!
Thiên Đạo Trúc Cơ không thể nào là nhân vật đơn giản.
Dù cho thủ đoạn trì hoãn thời gian của Phương Trần quá ấu trĩ, nhưng bởi vì sự tôn trọng với Thiên Đạo Trúc Cơ, giờ khắc này, hắn quyết định xuất ra toàn lực.
Thấy yêu hổ xuất thủ không nương tay, trong lòng Phương Trần biết đã đến thời khắc nguy cấp nhất. Hắn lộ ra vẻ quyết liệt, cũng không chờ thêm nữa.
Hắn bỗng nhiên cắn đầu lưỡi một cái, phun ra một ngụm tinh huyết, trong tay bóp một cái ấn quyết kỳ quái, giận dữ hét:
"Chết cho lão tử!"
Giờ khắc này, yêu hổ ngây ngẩn cả người!
Hắn đột nhiên cảm giác bốn phương tám hướng đều truyền đến một cảm giác nóng rực khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
Dường như nhiệt độ bỗng dưng tăng lên mười mấy độ!
Bởi vậy, bàn tay chụp về phía Phương Trần của hắn cũng không khỏi dừng lại!
Thấy thế, Phương Trần với gương mặt đang tái đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể xem rõ, lập tức quay người bỏ chạy như bay...
Yêu hổ không để ý tới Phương Trần.
Bởi vì, giờ khắc này toàn thân hắn bỗng nhiên đều truyền đến một cảm giác đau đớn giống như thủy triều đánh tới. Hắn vô ý thức quay đầu nhìn lại, lập tức ngây ngẩn cả người...
Chẳng biết từ lúc nào, ở chung quanh hắn vậy mà xuất hiện từng ngọn từng ngọn hỏa diễm hư huyễn màu trắng.
Ngọn lửa màu trắng này không giống hỏa diễm tầm thường thiêu đốt tùy ý, ngược lại hình dáng của nó cực kỳ cố định giống như giòi bọ!
Những "hỏa trùng màu trắng" này bám vào trên người của yêu hổ, liều mạng đốt vào da lông màu trắng đen của yêu hổ...
Bộ dáng kia giống như là vô số côn trùng nhỏ lít nha lít nhít muốn tiến vào trong thân thể yêu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận