Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 294 - Sư Tổ Của Đạm Nhiên Tông

Thấy thế, phụ thân của Tiêu Thanh cũng không quan tâm cho lắm. Dù sao thích đính hôn thì đính hôn thôi, nếu sau này tính cách chúng không hợp nhau thì chúng ta lại từ hôn. Dù sao thì thực lực của hắn cũng mạnh. Đây cũng là lí do mà Thường Vi có hôn ước với Tiêu Thanh. Nhưng không ai ngờ tới, sau này Lăng Tu Nguyên tới đây. Lăng Tu Nguyên vừa tới liền nhận ra phụ mẫu của Tiêu Thanh không phải là người đơn giản. Hai người nói chuyện với nhau, sau đó mới phát hiện ra đối phương cũng là người đi du ngoạn nhân gian, sau đó họ cũng đều cảm thấy tính cách của đối phương không tồi...
Thế nên, người hóa thân thành một họa sư phàm nhân như Lăng Tu Nguyên liền ở lại bên cạnh phủ của Tiêu gia. Đây cũng là lí do mà một phàm nhân như hắn lại có thể ở lại bên cạnh của Tiêu phủ “đã từng huy hoàng”, Tiêu Thanh- người từng được mọi người xưng tụng ca ngợi, cưng như cưng trứng- lại trở thành thanh mai trúc mã với con gái của một họa gia bình thường. Làm gì có con gái của gia đình họa gia bình thường nào mà dám chạy vào bên trong Tiêu phủ để chơi bao giờ...Mà phụ mẫu Tiêu Thanh cũng định chờ sau khi Tiêu Thanh trưởng thành sẽ nói chân tướng sự thật cho hắn nghe. Nhưng ai mà biết được, hai năm trước, phụ mẫu của Tiêu Thanh bước vào Độ kiếp kì sảy ra rủi ro, dẫn đến kiếp lực bạo phát, bất cứ lúc nào cũng có thể có lôi kiếp dẫn xuống.
Chuyện này sảy ra rất khẩn cấp, mẫu thân của Tiêu Thanh liền ngay lập tức rời khỏi Ổ thành, nàng định tìm một bí cảnh bí mật để tránh lôi kiếp. Phụ thân của Tiêu Thanh vì cần đi theo bảo vệ, thế nên cũng đi cùng nàng. Hắn cũng phái người giải tán người trong Tiêu phủ đi, thậm chí còn tạo ra một huyễn thuật ngay trước mặt Tiêu Thanh. Trong huyễn thuật, có yêu thú xuất hiện tiêu diệt toàn bộ Tiêu gia. Điều này cũng là vì muốn cho Tiêu Thanh có thể chuẩn bị tâm lí thật tốt. Nếu mẫu thân của Tiêu Thanh đè ép không được, thì rất có thể nàng sẽ phải độ kiếp sớm. Đến lúc đó chắc chắn nàng không thể trở về mà không tổn hại gì được...Đây cũng là lí do mà Lăng Tu Nguyên giấu Lăng Uyển Nhi chuyện bản thân hắn là sư tổ của Đạm Nhiên tông. Nếu hắn nói xuất thân cho nàng sớm hơn, nàng sẽ trách hắn vì sao không cứu phụ mẫu của Tiêu Thanh.
Nếu hắn giải thích thì sẽ để lộ ra chuyện thực ra phụ mẫu của Tiêu Thanh chưa chết. Nếu Tiêu Thanh biết phụ mẫu bản thân chưa chết, sau đó lại phát hiện ra đối phương đang đi tránh kiếp thì chắc chắn hắn ta sẽ lo lắng. Nếu cuối cùng phụ mẫu của hắn ta không sao thì đó là chuyện tốt. Nhưng nếu sảy ra chuyện gì đó...vậy thì khác gì lại làm tổn thương hắn ta thêm một lần nữa đâu. Chính vì nguyên nhân này nên Lăng Tu Nguyên mới một mực giấu diếm mọi chuyện tới tận bây giờ. Nhưng Lăng Tu Nguyên cũng cảm thấy suy nghĩ của phụ mẫu Tiêu Thanh quá vội vàng. Kể cả là chuyện có gấp gáp tới đâu thì cũng đâu nhất thiết tạo ra thảm án diệt môn khủng khiếp đến như vậy chứ...Còn về Tiêu Dao tôn giả, đó là cơ duyên của tự bản thân Tiêu Thanh có được, không hề liên quan gì đến ai khác hết. Lăng Tu Nguyên thu suy nghĩ lại, hắn lắc đầu, ném hết những chuyện cũ ra sau gáy. Hắn nhìn về phía Du Khởi, cảm thán nói:
“Thân là Thánh Tử Ma Môn, nhưng bản thân lại chưa từng lạm sát người vô tội. Không phải không thể cứu!”
Thân là sư tổ của Đạm Nhiệ tông, tất nhiên hắn hy vọng trong tông môn của mình có càng nhiều đứa con được trời cao yêu quý càng tốt. Mà thiên tư của Du Khởi lại cực kì mạnh mẽ. Theo như Lăng Tu Nguyên thấy, tên nhóc này có lẽ ngang hàng với Khương Ngưng Y 15 tuổi đột phá Kim Đan. Có lẽ cũng ngang với cả Thiệu Tâm Hà bây giờ vẫn đang cố gắng áp chế tu vi nữa. Còn Phương Trần, Lăng Tu Nguyên không liệt hắn ta vào danh sách những đứa con của trời bình thường được. Hắn ta là một tên biến thái! Kể cả xét từ một vạn năm trước hay tính cả luôn đến 1 vạn năm sau, có lẽ cũng sẽ chẳng xuất hiện bất kì ai giống hắn ta cả. Có những lúc, thậm chí Lăng Tu Nguyên còn nghĩ, có phải do thiên đạo sảy ra vấn đề gì đó nên mới sinh ra người như Phương Trần hay không. Ở đâu ra được người có thiên tư giống hắn cơ chứ? Nhưng sau khi cảm thán xong, Lăng Tu Nguyên lại cảm thấy rất vui vẻ...Tên biến thái lạ đời như vậy lại ở trong tông môn của hắn. Đây chính là điềm lành hiện ra cho Đạm Nhiên tông nha! Sau đó Lăng Tu Nguyên nhìn về phía Du Khởi, thầm nghĩ:
“Tên nhóc này đã bị ma đạo tông môn vứt bỏ rồi, đúng ra hắn ta phải cảm thấy nản lòng đối với Đức Thánh tông mới đúng. Bây giờ ta thu hắn về làm đệ tử của Đạm Nhiên tông có lẽ cũng không sao cả. Cùng lắm thì ta lấy một tia thần niệm ra để theo dõi hắn ta là được...Nhưng bệnh điên của hắn ta thật sự làm người khác rất thất vọng nha...Ầy, thôi kệ đi, ở đây còn có cả Chí Hinh và Lệ Phục nữa mà. Thêm một tên điên cũng không nhiều hơn là bao...”
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lăng Tu Nguyên bấm tay niệm quyết, lấy ra một tia linh thức, hòa tan vào trong cơ thể Du Khởi, sau đó lại thêm cả linh phù tăng hiệu quả che giấu tung tích lên người Du Khởi, để cho người của Đức Thánh tông không tìm được Du Khởi ở đâu. Cuối cùng, Du Khởi cũng dần tỉnh lại. Du Khởi vừa mở mắt, liền thấy Lăng Tu Nguyên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận