Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 361 - Em Bé Đáng Yêu

Mà là đau vì Phương Trần không vui vẻ!
Mặc dù mình cùng Phương Cửu Đỉnh phải chịu rất nhiều áp lực khi lớn lên nhưng khi còn bé, vẫn có một tuổi thơ vô cùng hạnh phúc.
Cũng đã có một khoảng thời gian dài là một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ!
Nhưng, Phương Trần, chưa từng có.
Ôn Tú càng biết Phương Trần thành thục ẩn nhẫn, thì trong lòng lòng càng cảm thấy buồn bực.
Phương Trần rốt cuộc đã trải qua những gì, mới có thể từ khi còn nhỏ đã bắt đầu ngụy trang, một mình đối mặt với mưa gió của thế giới?
Lúc nàng nghỉ ngơi ở chiến trường, đôi khi trong lòng sầu não, mình, có phải mình đã vĩnh viễn bỏ qua em bé đáng yêu duỗi ra hai tay đòi ôm kia…
Lúc này, Phương Thương Hải tiếp tục nói:
“Các ngươi là vì bá tánh, tin tưởng sau này Trần nhi sẽ hiểu.”
“Ta cũng sẽ khuyên nhủ Trần nhi, để hắn hiểu các ngươi.”
Phương Cửu Đỉnh nghe vậy, lắc đầu:
“Nhị thúc, không cần đâu.”
Phương Thương Hải sửng sốt:
“Vì sao?”
Quan hệ khó xử của Phương Trần và vợ chồng Phương Cửu Đỉnh, hắn thấy, cho nên cũng muốn giúp đỡ cải thiện.
Dù sao, hắn cũng biết, vợ chồng Phương Cửu Đỉnh đã vơ vét bao nhiêu tài nguyên cho Phương Trần.
Những tài nguyên này, nếu không phải do ngày ngày ở chiến trường Thiên Ma, thì cũng không có.
Ví dụ như cái phòng tu luyện bị rất nhiều người trong gia tộc chỉ trích kia…
Cho nên, Phương Thương Hải cũng muốn để Phương Trần biết cha mẹ hắn đã trả giá gì!
Phương Cửu Đỉnh có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, sau cùng lại cười cười chỉ nói một câu, nói:
“Nhị thúc, bây giờ hắn cần phải thật vui vẻ, đừng dùng các việc trước đây khiến hắn ngột ngạt.”
Phương Thương Hải nhất thời không nói nên lời, sau đó thở dài.

Cùng lúc đó.
Sau khi Lăng Tu Nguyên rời khỏi tiểu viện của Ôn Tú và Phương Cửu Đỉnh, về đến tiểu viện của Phương Trần.
Phương Trần lập tức đứng dậy, ôm quyền hành lễ nói:
“Tổ sư! Ma khí của muội muội ta đã bị rút ra hết rồi sao?”
Lúc hắn đứng dậy, vẻ mặt chột dạ, không khỏi sờ mũi mình…
May mắn mình không hút, nếu không hắn không có cách nào giải thích với Lăng Tu Nguyên vì sao trong cơ thể mình có ma khí của Trường Hận Thiên Ma…
Sau đó, Phương Trần không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ như lúc học trung học hút thuốc trộm bị bắt.
“Ngươi cứ như vậy đã chắc chắn là muội muội phải không?”
Lăng Tu Nguyên nhịn không được cười, rồi nói:
“Đúng, đều ổn rồi… ừm, tạo hình của ngươi là thế nào vậy?”
Hắn nói được nửa chừng, mới thấy Dực Hung đang bị treo lên.
Thấy thế, Dực Hung nhu thuận nói:
“Ta đang phơi nắng.”
Lăng Tu Nguyên:
“... Được thôi.”


Lăng Tu Nguyên thấy Dực Hung không cần mình cứu, liền không để ý đến, nhìn Phương Trần:
“Sáng nay ngươi tìm ta, có chuyện gì?”
Trước khi Phương Trần đế truyền đạt ý của tổ tiên cho Phương Thương Hải, từng đi tìm Lăng Tu Nguyên, nhưng Lăng Tu Nguyên đang làm chuẩn bị để rút ma khí ra, đương nhiên không để ý đến Phương Trần.
Phương Trần nghe vậy, muốn mở miệng, nhưng hắn lại ngừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh.
Lăng Tu Nguyên thấy thế, phất tay bố trí trận pháp cách âm.
Phương Trần cười hắc hắn, vẫn là tổ sư hiểu ta, sau đó nói:
“Tổ sư, ngươi có biết ta lấy được thứ gì từ chỗ tổ tiên đó không?”
“Biết!”
Lăng Tu Nguyên gật đầu:
“Nếu ta đoán không sai, hẳn là thần binh Độ Ách nhỉ?”
“Không sai.”
Phương Trần nói:
“Ta muốn hỏi là, cái thần binh Độ Ách này của ta có thể cho cụ cố của ta dùng được hay không!”
Cụ cố Phương Quang Dự, cũng chính là cảnh giới Độ Kiếp hiện có duy nhất của Phương gia, đang chữa thương.
Đây cũng là mấu chốt để quyết định Khải Giáp Thần Tướng của Phương Trần có thể tu luyện đến cảnh giới Độ Kiếp hay không!
Nghe vậy, ánh mắt Lăng Tu Nguyên lộ ra một chút ý cười.
Tiểu tử Phương Trần này, ngày bình thường tuy không quá đáng tin, nhưng liên quan đến vấn đề đúng sai, luôn luôn thể hiện trội nhất.
Có được thần binh Độ Ách, đầu tiên cũng là nghĩ đến tổ tiên, thân là hiếu thuận.
Có tính cách này, cũng khó trách hắn có thể nắm giữ được thiên phú trời cho.
Lăng Tu Nguyên tán thưởng, nhân tiện nói:
“Ta không quá chắc có thể hay không, ngươi phải lấy ra thần binh Độ Ách, ta mới có thể đưa ra phán đoán.”
Phương Trần kinh ngạc nói:
“Ngài không gì không biết như thế, cũng có lúc không các định được soa?”
Lăng Tu Nguyên không khỏi bật cười:
“Thần binh Độ Ách là vật có thể tránh kiếp, chỉ có tiên nhân mới có thể luyện ra, hơn nữa mỗi vị tiên nhân luyện chế ra thần binh Độ Ách đều có bộ dáng và hình thức biểu hiện khác nhau một trời một vực!”
“Chúng ta chỉ là những người phàm trần, làm sao có thể hoàn toàn nắm giữ được thần binh Độ Ách được tiên nhân luyện chế ra?”
“Cho dù ta sống nhiều năm như vậy, cũng chỉ nghe nói qua ba loại thần binh Độ Ách.”
“Mà ba loại này cũng có hình dáng khác nhau!”
“Có một loại thần binh Độ Ách, có thể xua tan một đạo lôi kiếp trong chín đạo lôi kiếp, cực kỳ cường hãn!”
“Có một loại, đến vị hảo hữu kia của ta bây giờ đã thành Đại Thừa, cũng không biết đến cùng cái thần binh Độ Ách kia dùng như thế nào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận