Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 86 - Mất Kết Nối

Phương Trần khóc thầm. Mà lúc này, Hỏa Sát Vương dường như không chờ Phương Trần hồi phục được, hắn lại nhào tới lần nữa. Phương Trần còn chưa kịp phản ứng đã lại chết thêm một lần.
“Phụt!”
Một lần nữa Phương Trần lại phun ra ngọn lửa màu trắng, linh lực trong cơ thề bốc hơi hết... Lần này Dực Hung không hoảng hốt nữa, hắn đánh giá một chút rồi thở dài, trong mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ:
"Đỉnh thật!”
“Bạch!”
Một giây sau, Phương Trần lại đứng thẳng lên.
“Phụt!”
Nhưng Phương Trần vừa hồi sinh còn chưa kịp làm gì thì đã lại phun ra lửa trắng, linh lực toàn thân lại bốc hơi mất. Dực Hung nheo mắt, chết nhanh vậy à? Kết quả 1 giây sau Phương Trần lại đứng thẳng lên.
“Phụt!”
Lại phun ra.
“Bạch!”
Lại đứng thẳng....
Dực Hung:
“...”
Bây giờ hắn thật không biết nên làm sao cả. Mặc dù đối mặt là cường địch, nhưng hắn lại thấy sợ hãi không được... Tên Hỏa Sát Vương này quả thật là một tên rác rưởi mà. Làm sao mà lại không đánh chết được Phương Trần vậy? Dực Hung âm thầm bĩu môi. Tên Hỏa Sát Vương này là giả à?
Mà lúc này, mỗi khi Phương Trần hồi sinh đều trừng mắt nhìn Dực Hung... Cái tên khỏe mạnh này, tại sao lại không biết mà chạy đi? Chạy mau đi chứ! Mẹ nó chứ, ngươi cứ ở đây xem kịch à? Nếu như Hỏa Sát Vương tự nhiên nghĩ đến ngươi thì ngươi có chết một vạn lần cũng không đủ. Hơn nữa đằng sau ngươi còn có một đám tu sĩ tu vi Hóa Thần kìa, ngươi không hoảng chút nào hay sao?
Phương Trần muốn nhắc nhở Dực Hung, để hắn chạy xa xa. Nhưng àm tên Hỏa Sát Vương này như bị ngớ ngẩn vậy. Hắn ta cứ điên cuồng đốt cháy hắn, làm bốc hơi linh lực của hắn, cứ vậy lặp đi lặp lại, như thể làm thế có thể nuốt được hắn vậy. Vậy nên Phương Trần không thể dùng linh lực, cũng không thể mở miệng nhắc Dực Hung chạy trốn được. Mà có lẽ Dực Hung dù sao cũng là một con hổ đọc qua sách, hắn vẫn còn tinh ý một chút. Hắn nhận ra ánh mắt Phương Trần hơi khác lạ. Hắn lập tức đứng lên, nheo mắt nói:
"Ngươi có gì muốn nói với ta đúng không? Phương Trần!”
Phương Trần đứng thẳng lên, trừng to mắt, chưa kịp gật đầu đã lại phun lửa ra...

Sau khi Phương Trần sống lại, hắn muốn gật đầu, trả lời Dực Hung để nói rằng hắn đã đúng.
Nhưng hắn chưa kịp gật đầu liền mất kết nối.
Tại thời điểm sống lại Phương Trần liền mở miệng bảo hắn chạy.
Từ chạy thậm chí chưa kịp thốt ra thì lại mất kết nối.
Phương Trần khóc thầm, chỉ có thể tiếp tục đảo mắt, tuyệt vọng nhìn về phía Viêm Quang thành và ra hiệu cho hắn chạy.
Dực Hung đứng một bên quan sát hồi lâu, bối rối gãi đầu, không đưa ra được kết luận nào.
Đúng lúc này.
Hưu hưu hưu.
Từng đợt âm thanh vang lên từ xa tới gần sau đó tám bóng người xuất hiện trước mặt Phương Trần và Dực Hung.
Người dẫn đầu mặc áo choàng xanh, ngây thơ trong sáng, đôi mắt đen như ngọc, dung mạo tinh xảo như một con búp bê sứ khiến người ta chỉ muốn nâng niu trong lóng bàn tay.
Tám người này chính là tám tu sĩ Hóa Thần cảnh giới bị giết ở Hỏa Sát triều của Hỏa Tâm khu.
Ngoại trừ An Nhiêu còn lành lặn thì những khác ít nhiều đền bị thương, nhất là Vu Hải Long bị thương nặng nhất da thịt cháy đen.
Tư vi của Hỏa Sát triều cũng không dễ chịu.
Khi tám người này xuất hiện, Dực Hung đang quan sát tình hình của Phương Trần, trong nháy mắt sắc mặt lập tức trắng bệch.
Nếu như không phải Phương Trần chết đi chết lại thì sắc mặt hắn cũng trắng như vậy.
Sự áp bức từ tám tên Hóa Thần khiến họ cảm giác như tận thế.
Tám tên này chỉ cần phủi tay liền có thể giết chết họ.
Tại thời điểm này, điều đáng sợ nhất chính là Dực Hung không thể đánh lại họ.
Phương Trần còn đỡ, hắn còn có nhẫn Xích Tôn, đám người này nhất định sẽ nể mặt Đạm Nhiên tông.
Nhưng hắn chỉ là thú sủng của Phương Trần mà thôi.
Vạn nhất đám người này coi trọng huyết mạch hoàng tộc của hắn,cưỡng ép mang hắn đi thì làm sao?
Nghĩ tới đây, Dực Hung thu nhỏ cơ thể hết mức có thể, trốn dưới chân Phương Trần, cố gắng không để bọn hắn chú ý tới.
Khi tám tên đó xuất hiện lập tức nhìn về phía Phương Trần.
Mà An Nhiêu là người của môn phái chính đạo.
Nàng vừa xuất hiện, lập tức quát: “Cứu người!”
Cho dù kỹ thuật che dấu khí tức của Phương Trần có lợi hại đến đâu thì cũng không thể qua được mắt họ.
Nàng có thể nhìn ra tu sĩ Trúc Cơ nhỏ bé này đang bị Hỏa Sát vương thôn tính.
Nếu không cứu thì nguy hiểm.
Nhưng khi mọi người nghe thấy lời này, họ lắc đầu.
Loại tình huống này, An Nhiêu làm sao có thể cứu được hắn.
Đúng như dự đoán.
Khi An Nhiêu vừa mới lấy Bích Ba đăng tế ra thì Phương Trần đã phun ra lửa.
“Chết tiệt!”
Ánh mắt An Nhiêu u ám, sắc mặt khó coi.
Có thể nói, Phương Trần do nàng hại chết.
Nếu nàng không kích hoạt Hỏa Sát triều thì Phương Trần sẽ không chết
Vì vậy, nàng áy náy trong lòng.
Cho dù nàng đã tu luyện nhiều năm, đã quen với sinh tử, nhưng không có nghĩa nàng có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật là nàng đã liên lụy hại chết một tên tu sĩ Trúc Cơ.
Những người khác nhìn thấy sự áy náy của An Nhiêu.
Có người không cho là như vậy, có người cũng cảm thấy áy náy như An Nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận