Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 314 - Chúng Ta Đi Thôi

Phương Trần nói:
“Vi trưởng lão, không cần khách khí đâu. Ngài là trưởng lão mà lại chuẩn bị hoa vì ta thì đã là vinh hạnh của ta rồi. Còn chuyện đem hoa đến cửa tặng thì không cần đâu, ta tự đến lấy là được!”
"Đươc, vậy ngươi vào đi. Ngưng Y, ngươi dẫn Phương sư huynh đi xem đi.”
Gương mặt Vi Nghi tràn đầy nụ cười. Phương Trần đi đến bên cạnh Khương Ngưng Y.
“Chúng ta đi thôi.”
Đầu óc Khương Ngưng Y hơi đình công:
"Được...”
Bây giờ nàng còn đang hoài nghi cuộc đời. Chờ đến khi Phương Trần và Khương Ngưng Y đi vào trong Hoa Hủy viên, Vi Nghi hít sâu một hơi, nụ cười trên mặt nàng ấy biết mất. Sau đó gương mặt nàng rơi vào trầm tư, trong lòng thầm nghĩ...Phương Trần và Khương Ngưng Y thân thiết như vậy à? Tiêm Vân và Hoa Khỉ Dung có biết chuyện này không? Hay là các nàng ấy ngầm cho phép chuyện này sảy ra? Đúng rồi, gần đây cũng nhờ chuyện của Phương Trần mà Khỉ Dung và Tiêm Vân đuổi được Đàm Ưng đi, còn lấy được không ít quyền lợi trong tay của mấy người ở Vân Lĩnh...Chuyện này có phải thể hiện rằng bây giờ Phương Trần và chúng ta cũng đã là người chung một phe rồi không? Nghĩ tới đây, trên mặt Vi Nghi lộ ra vẻ suy nghĩ, chẳng lẽ Tiêm Vân công nhận Phương Trần rồi hay sao?
“Chuyện này cũng không phải không được. Tuổi tác Phương Trần và Khương Ngưng Y cũng ngang ngang nhau. Hai người hắn chỉ chênh lệch có 10 tuổi, so với mấy đôi đạo lữ chênh nhau cả mấy trăm năm thì có đáng kể gì đâu. Hơn nữa, thiên tư hai người hắn rất cao, đều là Kim đan kì. Chắc chắn tương lai hai người có thể tiến chung một đường, sẽ không sảy ra chuyện tư chất của một trong 2 bên quá mạnh, dẫn đến đối phương bị bỏ rơi phía sau, tuổi thọ không kéo dài, rồi kết cục là rời xa nhau...Ừm, đúng thật...Hửm? Chờ chút! Tại sao lại là Kim Đan?”
Vi Nghi đang mải suy nghĩ trong lòng, đột nhiên nàng mới ý thức được, tại sao tu vi của Phương Trần là Kim đan nhất phẩm??? Chuyện này...Chuyện này sảy ra khi nào? Lần trước, ở trong bức họa của Đạm Nhiên tông, không phải tu vi của Phương Trần mới là Trúc cơ hay sao? Bức tranh đó chỉ phản chiếu sự thật, có tổ tiên hóa thân bảo vệ, Phương Trần không thể nào ẩn giấu tu vi của mình được. Vậy thì chuyện này có nghĩa là mấy ngày nay Phương Trần vừa mới đột phá...
“Đến cả quỷ hay ma tu thì cũng không thể có tốc độ tu luyện nhanh như vậy được.”
Vi Nghi lẩm bẩm trong lòng. Tên Phương Trần này thật sự quá kinh khủng! Phải dựa vào kì ngộ thì Phương Trần mới có thể có được tốc độ tu luyện nhanh chóng như vậy. Chuyện này thể hiện rằng thiên tư của Phương Trần cực kì mạnh mẽ. Nhưng nếu Phương Trần mà dựa vào tư chất của bản thân để tu luyện thì càng kinh khủng hơn nữa! Loại người này chính là loại người thiên tài mà được nói rằng chỉ cần nằm cũng có thể tu luyện được! Chẳng trách sư tổ lại xem trọng hắn đến thế!
Vừa nghĩ đến đây, Vi Nghi thầm cảm thấy mừng vì bản thân khi nãy không đắc tội Phương Trần. Dù sao thì nếu có thêm một kẻ địch như Phương Trần, thì cũng có khả năng hủy hoại luôn cuộc sống của một trưởng lão nhàn nhã ở Hoa Hủy viên như nàng. Nhưng, mặc dù Phương Trần có thiên tư hơn người, lại có nối cảnh cực kì hùng mạnh, nhưng Vi Nghi cũng không định đối xử với Phương Trần tốt đến mức như thế nào. Khi nãy nàng thân thiện với Phương Trần cũng vì muốn bảo vệ bản thân mà thôi. Tặng đống hoa này chính là cực hạn của nàng rồi. Nếu muốn nàng thể hiện tốt với Phương Trần hơn nữa thì đó là điều không thể nào, đây cũng không phù hợp với tính cách của nàng. Nếu không thì nàng cũng không ngốc nghếch ở Hoa Hủy viên mãi, mà nàng đã giữ chức cao hơn ở Xích Tôn sơn rồi.
Sau đó, Vi Nghi đi lên, nàng định nhìn xem Khương Ngưng Y và Phương Trần. Lúc này, Phương Trần và Khương Ngưng Y không hề hay biết trong lòng Vi sư cô lại có nhiều suy nghĩ như vậy. Lúc này hai người bọn hắn đang dạo quanh trong hoa viên. Không thể không nói, hôm nay xem như Phương Trần được mở rộng tầm mắt rồi. Trong ấn tượng của hắn, nơi như Hoa Hủy viên không phải nên 4 mùa như xuân, khí hậu ấm áp dễ chịu hay sao? Nhưng đất của Hoa Hủy viên lại vẫn cứng rắn như trên núi vậy. Chẳng nói đến chuyện gì mà đất đai màu mỡ, nơi này có thể tìm thấy đất đã là không tồi rồi. Nhưng kể cả như vậy, cây cối ở đây vẫn sinh trưởng tốt vô cùng, cây cối đều cực kì sống động. Ví dụ như đám hoa hướng dương trước mặt hắn, đang rơi hạt lộp độp đầy đất...Phương Trần thấy một màn này, hắn trố mắt nhìn:
“Cái này là?”
Đây là cách thu hoạch không có khoa học gì vậy? A.. cũng đúng nhỉ. Đây là tiên giới mà. Không có khoa học không phải rất bình thường hay sao?
"Đây là Vi Quỳ mà Vi trưởng lão rất yêu thích.”
Khương Ngưng Y cười nói:
“Rất đáng yêu đúng không?”
Nhìn hoa hướng dương cứ tự phun ra hạt, Phương Trần hít một hơi sâu:
“Đáng yêu thật đấy. Chúng ta đi xem cái khác đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận