Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 97 - Nhẫn Xích Tôn

Nhẫn Xích Tôn?
Ngay sau khi nhận ra đó là cái gì, trong lòng Dực Hung khẽ động…
Nói như vậy, vị trung niên này cũng là đại năng?
Nghĩ tới đây, Dực Hung không tự chủ rụt cổ lại, sợ hãi tiến vào trong áo choàng của Lệ Phục.
Lần trước hắn vừa mới muốn ra tay với Khương Ngưng Y, hiện tại đối mặt với Xích Tôn sơn đại lão chân chính, hắn làm sao có thể không sợ hãi?
Sau khi văn sĩ trung niên xuất hiện, đứng bên cạnh Lệ Phục, nhìn hắn hai lần rồi lại nhìn thoáng qua núi lửa vạn năm bên kia, hoàn toàn không thấy rõ tình hình trong đó. Lại cẩn thận cảm nhận một phen, lộ ra kinh ngạc nói:
“Khí tức của lôi kiếp này, làm sao lại chỉ có Phàn Hư kỳ? Cái kia… Nói như vậy, ngươi thật sự tìm được đồ đệ?”
“Tìm được rồi! Người của dnt các người, tên là Phương Trần, hắn có tư cách tiến vào Xích Tôn nhai của ta.”
Lệ Phục chậm rãi nói.
Văn sĩ trung niên trầm ngâm nhìn thoáng qua Lệ Phục.
Làm sao đã qua nhiều năm như vậy, đầu óc tên này vẫn không bình thường như thế?
Qua nhiều năm như thế, đây là cái tên mới thứ mấy vạn rồi chứ?
“Phương Trần…”
Sau đó, văn sĩ trung niên hơi suy tư, sau đó lắc đầu bật cười:
“Không biết! Ta xem xét quá các trưởng lão, cũng tra xét bảng danh sách Chấp Ấn, nhưng dường như không có ai tên là Phương Trần.”
Văn sĩ trung niên rất buồn bực.
Có thể vượt qua lôi kiếp Phản Hư kỳ…
Vậy có thể xác định rõ rằng Phương Trần ở dnt chí ít cũng phải có địa vị trưởng lão, nhưng ở đây, hắn làm sao cũng không tìm thấy?
Chẳng lẽ mấy người của dnt hiện giờ làm việc bị động, chậm chạm, không chăm chỉ cập nhật danh sách?
Hay là nói, Phương Trần một mực hết lòng bế quan tu luyện, không để ý đến thế sự thường tình?
“Ta nào biết được, với cái tính khí không tốt của đồ đệ ta, đoán chừng là không làm được trưởng lão, ngươi trở về có thể tra xét kỹ lại một chút xem.”
Nhắc tới tính khí của Phương Trần, Lệ Phục hừ lạnh một tiếng, lại nói:
“Nhưng ta khuyên ngươi, cũng đừng nên tra xét làm gì, gia hỏa này rất không thích tiếp xúc với người khác, cẩn thận chọc ngươi tức chết.”
“Ha ha, hư…Lê đạo hữu, bớt giận, Phương Trần này à, là trong vạn người mói thấy một thiên tài, tính khí có cổ quái một chút thì cũng là chuyện bình thường.”
Văn sĩ trung niên ngoài thì cười ha ha, nhưng trong thì lại nghĩ…
Có quỷ mới không tra!
Cái tên điên này nói tính khí Phương Trần không tốt, thế thì nhất định không phải vấn đề do Phương Trần.
Lấy sự hiểu biết của văn sĩ trung niên với Lệ Phục mà nói, khẳng định là do Lệ Phục đã làm gì đó không hợp với lẽ thường tình.
Sau đó, văn sĩ trung niên hạ quyết tâm…
Dù sao cũng bị trận lôi kiếp này cắt ngang việc bế quan, vậy đợi lát nữa qua về môn phái, dù có phải đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra Phương Trần là ai.
Có thể thỏa mãn tiêu chuẩn hà khắc khi luyện công pháp của Lệ Phục, tất nhiên là trong vạn người mới có một thiên tài như thế, cho dù bây giờ mới chỉ đến Phản Hư kỳ, nhưng có thể thực tế khả năng chiến đấu cũng phải ở tại Hợp Đạo kỳ rồi.
Người tài giỏi như thế, hắn phải giành lấy mới được!
Trước tiên mời Phương Trần vào hội trưởng lão của dtn, sau đó thôi miên hắn bằng pháp bảo linh thạch, làm cho hắn không thể rời khỏi dnt.
“Đúng rồi, con tiểu hổ này ở đâu ra vậy? Huyết mạch của Càn Khôn Thánh Hổ tộc, vẫn là đế phẩm, …Ừm, coi như không tệ nha!”
Mà sau khi thu hồi lại suy nghĩ, lại phát hiện Dực Hung, nhất thời kinh ngạc nói.
Huyết mạch đế phẩm!
Tiềm lực này là phi thường to lớn nha!
Nếu như được bồi dưỡng tốt, tương lai không thể đoán trước được nhé!
Năm đó, hắn được ăn qua một lần thịt của Yêu Thánh đế phẩm huyết mạch, mùi vị thật không tệ, rất có hiệu quả trong việc tăng cường tu vi!
“Bẩm báo tiền bối, ta là thú sủng của Phương Trần, tên là Dực Hung, người gọi ta là tiểu lão hổ là được rồi ạ!”
Dực Hung lập tức dùng chân sau đứng dậy hành lễ với văn sĩ trung niên, khuôn mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt.
Không thể không nói, bao nhiêu năm nay ở dnt, Dực Hung đã học được cách nhìn sắc mặt.
Nghe vậy, văn sĩ trung niên lộ ra vài phần tiếc nuối.
Vậy ra là Trần trưởng lão thú sủng?
Vậy quên đi!
Không thể ăn!
Nếu như là Lệ Phục trong lúc vô tình bắt được thì có phải tốt không, hai người liền chia nhau tại chỗ.
Sau đó, văn sĩ trung niên cười híp mắt gật đầu:
“Tốt, tốt lắm!”
“Phương Trần người này có được một thú sủng có tiềm năng vô hạn như vậy thật là phúc khí của hắn.”
Nghe vậy, Dực Hung như mở cở trong bụng.
Thái độ của tiền bối đối với ta thật tốt nha!
Còn có thể khen ta nữa kìa!
Nhưng nếu để cho người của dnt phát hiện, ta chẳng phải lại bị bắt nhốt sao?
Sau đó, Dực Hung tiếp tục nói:
“Tiền bối, ngài quá khen! Ta trước là cùng Phương Trần đại chiến một phen, bị thực lực của hắn đánh bại nên mới tin phục.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận