Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 4 - Quay Về

Ngẫm nghĩ kĩ lại, bây giờ con đường duy nhất để sống là chạy!
Sau đó, Phương Trần không chút do dự đứng dậy, thu dọn đồ đạc rời đi.
Nhưng nửa ngày sau, Phương Trần sầm mặt, đẩy cửa trở về, trong miệng nghiến răng nghiến lợi:
“Vì cái gì nhất định phải tham gia trận đấu sinh tử?”
Mới vừa rồi ở sơn môn, đệ tử phụ trách xuất nhập môn lại không ngăn cản hắn.
Nhưng bởi vì Phương Trần cùng Tiêu Thanh ở viện thi đấu ngoại môn đã kí khế ước sinh tử, cho nên nửa tháng sau nhất định phải về.
Nếu như không trở về, sẽ có trưởng lão trong môn tự mình xuất phát, kiểm tra rồi truy bắt về.
Đến lúc đó, không những phải tham gia chiến đấu, nếu thắng mà không chết thì cũng phải tiếp nhận trừng phạt.
Dù sao trước khi kí khế ước sinh tử, người của viện thi đấu đã sớm nghiêm khắc cảnh cáo, chiến đấu sinh tử không phải trò đùa, nhất định phải nghiêm túc!
Nếu như ngươi muốn ký thì ký, muốn chạy thì chạy, cứ thế mãi, ai còn có thể coi trọng khế ước sinh tử của viện thi đấu?
Trừ khi hai bên đồng ý giải trừ, hơn nữa phải trả phí xé khế ước, phí dừng thi đấu, phí vật lực…nếu không bất luận kẻ nào cũng đừng hi vọng có thể trốn tránh!
“Nói thẳng ra là ta không chết thì không được?”
Phương Trần thì thào, sắc mặt biến ảo không ngớt.
Đúng lúc này, trong đầu Phương Trần bỗng nhiên chấn động, ý thức được một điểm.
Đúng rồi, hắn không phải là không có đường nào để đi!
Không phải đã nói rõ rồi sao?
Khế ước sinh tử, chỉ cần hai người là có thể giải trừ.
Nếu như hiện tại hắn có thể làm cho Tiêu Thanh đồng ý giải trừ khế ước sinh tử thì sao?
Nửa tháng sau, Tiêu Thanh có thể đánh thắng mình. Nhưng bây giờ, Tiêu Thanh vừa mới được Tôn giả Tôn Dao trợ giúp, khẳng định thực lực sẽ chưa tiến nhanh như thế! Nếu mình đi qua đánh hắn một trận…
À không đúng! Không nên như vậy mà nên thế này.
Cùng đối phương thân thiện giao lưu một phen, chẳng phải có thể lập tức biến chiến tranh thành tơ lụa, thuận lý thành chương giải trừ khế ước sinh tử sao?
Nghĩ đến đây, Phương Trần đột nhiên đứng dậy đi ra cửa.

Đạm Nhiên Tông.
Ngoại môn.
Căn nhà nhỏ dưới chân núi.
Ngoại môn rất lớn, có rất nhiều đệ tử, tất cả đều cư trú tại vô số ngọn núi.
Nhưng cho dù là ngọn núi nào, dưới chân núi vẫn là nhóm đệ tử kém cỏi nhất.
Phương Trần dựa vào gia thế, mới có thể ở sườn núi.
Nhưng Tiêu Thanh là một thiếu gia bị phế, chỉ có thể ở dưới chân núi.
Lúc này, Tiêu Thanh đang ngồi xếp bằng trên giường trong căn phòng nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Ta đã tu luyện đến Luyện khí Tứ phẩm.”
Cảm nhận được cơ thể tràn đầy sức lực, Tiêu Thanh vui sướng vô cùng.
Hắn không nghĩ tới, Tôn giả Tiêu Dao lại đưa cho hắn công pháp cường đại đến thế!
Tu luyện chỉ mới vài ngày, tu vi đã cấp tốc đột phá!
Tuy nhiên, Tiêu Thanh cũng từng oán giận Tôn giả Tiêu Dao, nếu như không phải đối phương hấp thụ linh lực của hắn thì làm sao hắn có thể lưu lạc tới hoàn cảnh bị người ta ức hiếp như bây giờ?
Tuy nhiên, hôm nay hắn đã nhận ra một điều.
Chỉ khi hoạn nạn, mới gặp chân tâm.
Lúc trước mặc dù thiên phú của hắn kém cỏi nhưng bởi vì gia thế, cho nên bất luận là bằng hữu hay vị hôn thê, đều thân thiện đối đãi với hắn.
Nhưng hiện tại gia thế không còn, hắn mới biết được, người nào đối xử tốt với mình, người nào đối xử không tốt!
Giờ phút này có thể nhìn thấu lòng người, dù sao cũng tốt hơn là tiếp tục bị lừa gạt, tránh cho tương lai gặp phải kẻ phản bội.
Hơn nữa, hiện tại căn cốt của hắn đã khôi phục, đã có khả năng một lần nữa bước lên con đường chinh chiến.
Bước đầu tiên của hành trình này chính là phải giết Phương Trần, khiến cho đạo tâm trở nên tươi sáng.
“Phương Trần, ta muốn dùng máu của ngươi, để tế cho toàn bộ tông môn biết, xem thường ta phải trả cái giá như thế nào?”
Tiêu Thanh nắm chặt nắm đấm, trong mắt hiện lên lửa giận.
Đúng lúc đó! Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc!”
Nghe tiếng, Tiêu Thanh nhất thời ngẩng đầu lên hỏi.
“Ai?”
Hắn nhíu mày, nghĩ thầm ai sẽ tới tìm hắn?
Cho tới nay, người ngoài đều biết hắn là phế vật, sớm đã lạnh nhạt với hắn, căn bản sẽ không có người tới tìm hắn.
Nhưng khi Tiêu Thanh nghe được người ngoài cửa đáp lại, nhất thời sắc mặt trở nên vô cùng khó coi…
Thanh âm của Phương Trần vang lên.
“Là ta!”

"Phương Trần?! Ngươi tới đây làm gì?"
Nghe vậy, Tiêu Thanh nghiêm nghị nói. Trong ánh mắt của nàng là giận dữ đến tột cùng.
"Ta tới gặp ngươi một chút."
Phương Trần thản nhiên nói.
"Cút cho ta, nơi đây không chào đón ngươi!"
Tiêu Thanh quát lên.
"Dù ngươi không chào đón ta, ngươi cũng phải cho ta tiến vào."
Nhưng Phương Trần lạnh nhạt nói. Ngay sau đó, Tiêu Thanh còn chưa kịp phản ứng, cửa gỗ của phòng nhỏ đã bị đẩy ra.
Ánh nắng bị một bóng người che khuất, một bóng đen lớn chiếu xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận