Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 81 - Vô Cầu Vô Dục

Mục đích chính của lần hắn đến Dược Vương Các này chính là để bổ xung thuốc độc. Hôm qua khi hắn ở trong sơn động cùng với Trữ Thấm Nhi thì hắn mới phát hiện ra độc dược của bản thân đã dùng hết sạch rồi. Độc dược chính là vũ khí bảo vệ tính mạng của hắn, Phương Trần cảm thấy bản thân vẫn nên chuẩn bị một ít để phòng thân bên người.
"Có rất nhiều loại, ví dụ như có loại phát tác cấp tính, hoặc có loại phát tác chậm, có loại khi phát tác lại làm người ta có triệu chứng giống như bị bệnh, có loại lại khiến người ta bị hỗn loạn tinh thần, tâm lí sụp đổ mà chết. Xin hỏi tiên sư cần loại nào?”
Tên sai vặt mặc áo bố giới thiệu nói:
"Cái nào rẻ, cái nào đắt?”
Phương Trần hỏi.
“Phương thức hạ độc càng âm thầm khó phát hiện thì thuốc càng đắt. Trên thực tế những thuốc có độc tính mạnh đều là những loại có mùi hôi thối rất rõ ràng hoặc ra có màu sắc rất đặc trưng. Nhưng chính vì mấy loại thuốc độc đó dễ nhận biết quá nên giá thành sẽ rẻ hơn.”
Tên sai vặt thật thà nói. Mấy loại độc dược có dược tính mạnh cũng là loại hàng mà bọn họ bán ế nhất ở trong cửa tiệm. Ai lại thích đi dùng loại thuốc độc mà dễ bị lộ tẩy như thế cơ chứ? Nhưng sau khi nghe thấy lời tên sai vặt nói, Phương Trần cực kì vui mừng:
“Vậy ngươi đem hết mấy loại thuốc độc có đặc trưng rõ ràng đến đây hết cho ta đi. Chỉ cần là loại có thể dùng để đối phó với tu vi Trúc Cơ trở lên là được.”
“Được!”
Tên sai vặt nghe vậy cũng cực kì vui mừng, hưng phấn hẳn lên. Hắn không ngờ được Phương Trần lại đi mua hết đống hàng ế đó. Nhưng khi hắn vừa mới định rời đi lấy thuốc thì hắn lại nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:
“Nhưng mà, tiên sư, trước giờ Dược Vương Các chúng ta không làm ăn buôn bán theo kiểu lừa lọc người ta bao giờ cả, thế nên ta to gan muốn nhắc nhở ngươi một câu, nếu như ngươi muốn dùng số thuốc độc này để hãm hại ai đó thì không có công dụng gì lớn đâu. Chỉ sợ nếu ngưoi đem thuốc này cho chó thì chó cũng không thèm ăn.”
Phương Trần đáp:
“Cảm tạ ngươi đã nhắc nhở, nhưng mà ta tự có cách dùng khác của ta.”
Nghe vậy, tên sai vặt lập tức đi chuẩn bị thuốc. Một lát sau, Phương Trần cầm thuốc độc rời đi... Tại cổng thành của Viêm Quang thành, Phương Trần thuận lợi gặp được Dực Hung ở đây. Tên này mồm thì nói là đi ra ngoài chơi bời nhưng mà hóa ra hắn dùng cả nửa canh giờ chỉ để phơi nắng trên mái nhà nhà người ta. Phương Trần trêu chọc hắn, bảo hăn tại sao không tìm lấy 2 con mèo cái mà chơi cùng. Kết quả, Dực Hung bình tĩnh đáp lại:
“Đứng dưới ánh nắng tự do tiêu dao mới là chân lí. So với tình dục thì ta càng yêu sự ấm áp yên bình mà tự do đem lại! Ngươi chỉ biết về mấy thứ dục vọng tầm thường thuần phục dưới chân ngươi, mà lại không biết hưởng thụ sự vui vẻ của vô dục vô cầu. Ngươi mãi mãi không hiểu đến được cảnh giới của ta đâu Phương Trần!”
Phương Trần:
“?”
Phương Trần lạnh giọng nói:
"Ngươi lại muốn trở về Đạm Nhiên Tông à?”
Con yêu hổ màu trắng đen nghe vậy lập tức cúi đầu khom lưng nói:
“Ta sai rồi, ban nãy đúng thật là ta cũng có đuổi theo 2 con mèo cái, nhưng chúng lại là linh sủng của một tu sĩ tu vi Kim đan, thế nên ta không dám động đến. Sau đó thì ta không gặp được con mèo nào khác nữa cả...”
Phương Trần cười nhạo hắn:
“Rác rưởi.”
“Xoẹt!”
Trên đại địa yên tĩnh, hỏa diễm không ngừng bùng cháy, tỏa ra hơi thở nóng bỏng lên không khí, làm không khí cũng như biến dạng. Nhìn nó nhảy múa giống như vũ điệu của rắn lửa, cả đất trời đều là một mảng đỏ rực. Nếu như giờ này có người nào đó nhìn xuống mặt đất từ trên trời, có lẽ sẽ thấy một cái hố cực lớn như một vết nứt ở trên mặt đất một cách rất rõ ràng. Bên trong cái hố là một màu vàng rực, thi thoảng có dòng nham thạch chảy qua. Mà tại ngay trung tâm của miệng núi lửa to lớn nhất, có tám tu sĩ đang bay lơ lửng trên đó, đạp không mà đứng.
Tám vị tu sĩ này có 5 nam 3 nữ, mỗi người trong số họ đều mặc các loại áo bào khác nhau, cao thấp mập ốm đủ cả. Ở ngay giữa bọn họ treo một chiếc đèn lồng to lớn màu vàng. Ở bên trong chiếc đèn lồng không phải là hỏa diễm, mà lại là một dòng thanh tuyền màu xanh biếc. Thanh tuyền lóe lên màu xanh trong suốt, một dòng khí mát lạnh cũng theo đó mà rơi xuống miệng núi lửa. Khi dòng khí rơi xuống, ta có thể nghe thấy tiếng hỏa diễm bị phân tán ra xung quanh, kèm theo đó là sương trắng bay lên...
"Không biết đến bao giờ cái tên Hỏa Sát Vương này mới chịu ngoi đầu lên đây. Rõ ràng chúng ta đã luyện hóa hắn mấy ngày nay rồi.”
Lúc này, một tên có đôi mắt hung ác, mái tóc màu tím mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận