Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 61 - Rèn Luyện

Phương thức tu luyện của thể tu và các tu sĩ bình thường khác không giống nhau. Những tu sĩ bình thường khi tu luyện thì chỉ cần hấp thụ linh khí của trời đất, sau đó dẫn linh khí đi dọc kinh mạch giống như công pháp chỉ dẫn, sau đó đưa về đan điền là được. Chỉ cần như vậy là tu vi sẽ tự động tăng lên. Nhưng thể tu thì khác, ngoài việc học công pháp, thể tu còn cần rèn luyện thân thể nữa.
Chỉ có cách rèn luyện thân thể thì gân cốt mới trở nên dẻo dai khỏe mạnh, mới có thể giúp thể tu có được năng lượng...nguyên lực. Sau đó nguyên lực sẽ phối hợp cùng công pháp lưu chuyển trong cơ thể.
Lấy ví dụ như cách mấy người ở Nhược Nguyệt cốc tu luyện, thì trừ ông lão đánh cờ ra, những người còn lại cũng đều đang rèn luyện thân thể, mặc dù cách thức không đứng đắn lắm. Bọn hắn cũng đang cố gắng sinh ra nguyên lực, chẳng qua là tốc độ nguyên lực sinh ra chậm đến không nỡ nhắc đến mà thôi.
Những phương thức tu luyện đàng hoàng thì có mấy loại như nâng dao, nâng sắt, còn có cả công phu quyền cước riêng để tu luyện. Cũng có người học mô phỏng trạng thái của yêu thú, rèn luyện từng thớ cơ trên người mình, ví dụ như mô phỏng hổ, hươu, gấu, khỉ, chim, cá sấu, vân vân.
Mà Phương Trần bây giờ cũng vì muốn nhanh chóng nâng cao nguyên lực mà điên cuồng đánh Vương bát quyền. Hắn cũng hết cách rồi. Hắn cũng muốn dùng chiêu thức lợi hại của thể tu, thế nên hắn còn đọc qua cả một môn Ngạc quy thiết cốt công. Nhưng bây giờ hắn đang đau đến không chịu nổi, hơn nữa cũng chỉ còn một cánh tay, nên hắn không thể nào sử dụng chiêu thức lợi hại hơn được nữa.
Dù Lệ Phục không đáng tin cậy lắm, nhưng công pháp của hắn ta thì đúng là rất mạnh mẽ. Sau khi Phương Trần uống Khí huyết đại đan xong, hắn có thể cảm nhận rõ ràng một luồng nguyên lực thuần khiết đi từ đan điền đi đến vòng quanh nắm đấm của hắn, mặc dù hắn chỉ có mỗi Vương bát quyền mà thôi.
Mà theo sự tăng lên của nguyên lực, nó càng thúc đẩy Thượng Cổ thần khu lưu chuyển mạnh thêm một bậc. Nguyên lực của hắn tụ lại mỗi ngày một nhiều, làm thân thể hắn cũng mạnh lên trông thấy. Nguyên lực và linh lực cũng có điểm khác biệt. So với linh lực mỏng nhẹ thì nguyên lực dày và nặng hơn, hơn nữa khi nguyên lực lưu chuyển trong cơ thể , Phương Trần cảm thấy rất ấm áp, giống như cả người đang được ngâm trong suối nước nóng vậy.
Nhưng nếu hắn chỉ dùng Thượng cổ thần khu để thúc đẩy nguyên lực sinh trưởng thì nó cũng không xứng để được gọi là công pháp đỉnh cấp. Điểm quan trọng nhất của công pháp này chính là sau khi cường hóa cơ thể thì sẽ giúp những chỗ khuyết thiếu trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Mà Dực Hung đang đứng bên cạnh nhìn Phương Trần đánh Vương bát quyền. Mặc dù Phương Trần đánh trông rất buồn cười, nhưng hắn lại không cười nổi. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng lành lạnh. Cũng không trách hắn được. Dù có là ai đi nữa thì khi nhìn thấy một người toàn thân đầy máu, còn bị cụt một tay đánh Vương Bát quyền đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì vậy? Có cần ta gọi người đến đây hay không?”
Dực Hung cẩn thận hỏi hắn.
“Không cần.”
Trong lúc Phương Trần bận rộn luyện tập vẫn đáp lại hắn.
“Ta đang tu luyện.”
Sắc mặt của Dực Hung thay đổi hẳn:
“Cái gì? Đây mà là tu luyện á?”
“Ngươi đừng quấy rầy ra tu luyện nữa.”
Phương Trần đuổi Dực Hung. Qua một lúc sau, cơ thể hắn đã đến giới hạn tu vi tu luyện, nguyên lực trong cơ thể hắn cũng ngưng lại không tăng thêm được nữa. Phương Trần nhịn đau mà ngồi thẳng xuống đất. Hắn phải nhanh chóng dùng dược lực của Khí huyết đại đan để giúp cánh tay mình hồi phục lại. Nếu không thì dược lực của Khí huyết đại đan trong cơ thể hắn sẽ thoát hết ra ngoài mất. Phương Trần lại lấy ra một bình thuốc độc, mở nắp ra...
“Coong!”
Chiếc bình ngọc đựng thuốc độc đúng ra rất chắc chắn, thế mà bây giờ lại vỡ nát dưới đất, nó rơi xuống tạo ra tiếng va đập trầm thấp. Sau khi Phương Trần uống thuốc, thất khiếu của hắn bắt đầu trào ra máu đen. Trước đó cả người hắn đã toàn máu, cả người chi chít vết thương rồi, bây giờ cả người lại càng như tắm trong máu tươi, chỗ vết thương cụt tay của hắn tỏa ra mùi hôi thối.
"Ngươi đang làm trò quái quỷ gì vậy?”
Ngay lúc đó, Dực Hung đứng bên cạnh gào lên giận dữ. Hắn đứng bên cạnh nhìn cả quá trình Phương Trần tu luyện, rồi đột nhiên hắn lại tự sát, điều này làm Dực Hung không thể lí giải được. Phải biết rằng bây giờ mạng của hắn nằm ở trong tay Phương Trần. Phương Trần mà chết thì hắn cũng ngỏm theo. Hắn gào lên sau đó nhanh chóng chạy đến bên cạnh Phương Trần, bối rối chạy qua chạy lại:
“Thuốc giải đâu? Thuốc giải đâu rồi”
“Ngươi gấp gáp thế làm gì?”
Miệng Phương Trần vẫn hộc ra máu đen, hắn đáp một cách yếu ớt:
“Ta không chết được đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận