Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 324 - Vội Vàng Đáp Lời

Phương Trần bắt đầu gặm móng tay, che giấu bối rối của mình, trong lòng nghĩ...
Chẳng lẽ pháp bảo này cũng bị điên sao?
Mà Lệ Phục thì không tỏ vẻ gì,lại lần nữa giơ tay đánh ra.
Sau khi trải qua sáu lần sống lại, Đại Tiên Thạch Ngộ Đạo rốt cục khôi phục thành bộ dáng ban đầu, tuy nhiên...
"Được rồi, ngươi thấy được chưa? Đây chính là tự chữa trị!"
Lúc này, Lệ Phục nhìn Phương Trần, toát ra mấy phần ngạo nghễ:
"Đây cũng không phải thứ gọi là Long Ám phủ của ngươi có thể so sánh."
"Đúng vậy, sư phụ, ngài nói đúng, sư phụ!"
Phương Trần vội vàng đáp lời, đồng thời nỗ lực khắc chế tầm mắt của mình, không nhìn tới tảng đá trên đất...
Sư phụ, pháp bảo của ngài rơi trang bị rồi!
Vừa rồi, lúc Đại Tiên Thạch Ngộ Đạo chữa trị một lần cuối cùng, rơi xuống một tảng đá.
Sau khi tảng đá rơi xuống, Phương Trần có thể cảm giác được rõ ràng, trên đó rõ ràng truyền đến một cỗ khí tức khác biệt với tảng đá phổ thông bốn phía.
Cỗ khí tức này vô cùng nhất trí với khí tức tiên thạch Ngộ Đạo mà tổ sư cho mình!
Chỉ là nhìn từ bên ngoài có chút khác biệt mà thôi.
Tiên thạch Ngộ Đạo tổ sư cho mình có màu trắng nhạt.
Nhưng Đá Ngộ Đạo của sư phụ lại là màu đen phổ thông.
"Được rồi, ta đã cho ngươi kiến thức được pháp bảo đứng đầu nhất có dáng dấp ra sao, tiếp đó, ta sẽ luyện chế một cây rìu hoàn toàn mới cho ngươi."
Sau đó, Lệ Phục nói.
Lời này ra, Phương Trần sững sờ:
"Sư phụ, ngài muốn luyện chế thay ta như thế nào?"
"Hiển nhiên là dùng thần thạch Thương Hải luyện chế thay ngươi."
Lệ Phục nói xong, nội tâm của Phương Trần lập tức có dự cảm bất thường quen thuộc.
Quả nhiên không sai.
Lệ Phục khom lưng nhặt lên mấy hòn đá nhỏ từ dưới đất:
"Đây chính là thần thạch Thương Hải."
Phương Trần:
"..."
Lập tức, linh lực của Lệ Phục bắt đầu phun trào với hiệu suất cực cao, hai tay xoa xoa, những hòn đá này lập tức biến thành một cây rìu, sau cùng, hắn đưa cho Phương Trần, mặt lộ vẻ ngạo nghễ:
"Cho ngươi!"
Phương Trần trầm mặc nhìn cây rìu thường thường không có gì lạ thậm chí có chút xấu xí này.
Lệ Phục ép hỏi:
"Không thích? Cầm lấy! Thanh rìu là chí bảo trong thiên hạ, có thể làm bạn với ngươi đến phần cuối của đại đạo, chẳng lẽ ngươi không muốn?"
"Ách, sư phụ, cái này, ta rất ưa thích, cám ơn ngài!"
Phương Trần chỉ có thể trầm mặc tiếp nhận cây rìu.
Lúc cầm lấy rìu, dù cho rõ ràng thấy được Lệ Phục chỉ cầm lên mấy hòn đá nhỏ phổ thông, nhưng Phương Trần vẫn là chưa từ bỏ ý định đưa vào từng chút từng chút linh lực, kiếp lực, nguyên lực...
Ừm.
Rìu quả nhiên không có phản ứng, thậm chí xuất hiện vài vết nứt.
Lệ Phục gật đầu, nói:
"Tốt, trở về đi, cầm lấy rìu này, ngươi tất nhiên có thể xưng bá núi Xích Tôn."
"Vâng, đa tạ sư phụ!"
Phương Trần ôm quyền.
Sau đó, Lệ Phục định rời đi:
"Được rồi, ta đi."
Mà Phương Trần thấy thế thì vội vàng nói:
"Chờ một chút, sư phụ."
Lệ Phục đang định bay đi lập tức dừng bước lại:
"Thế nào?"
"Cái này, ngươi quên cầm."
Phương Trần chỉ chỉ dưới chân mình, Đá Ngộ Đạo mà Lệ Phục lưu lại.
Vừa rồi hắn không nói, là vì chiếu cố tôn nghiêm của Lệ Phục!
Ngộ nhỡ Lệ Phục cảm thấy bị mạo phạm, cảm thấy bị mất mặt, làm ra hành động không thể khống chế gì đó thì làm sao bây giờ?
Nhưng bây giờ mắt thấy sư phụ sắp rời đi, Phương Trần dĩ nhiên phải nói cho hắn biết chuyện Đá Ngộ Đạo bị rơi xuống.
Nếu không, nếu Đại Tiên Thạch Ngộ Đạo vì thiếu Đá Ngộ Đạo này, dẫn đến mất đi hiệu lực...
Hoặc là, sư phụ xảy ra vấn đề trong lúc chiến đấu với người khác, vậy cũng không tốt.
Lệ Phục nhìn Phương Trần đang chỉ vào Đá Ngộ Đạo, Lệ Phục đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn thoáng qua quả cầu đá, lấy tay sờ lên, chợt lại liếc Phương Trần một cái.
Bầu không khí lập tức yên tĩnh trở lại!
Phương Trần cưỡng ép lộ nở một nụ cười rất thành khẩn chân thành.
Lệ Phục đột nhiên nói lời kinh người:
"Thứ này không là của ta, pháp bảo của ta hoàn hảo không chút tổn hại gì."
Phương Trần:
"?"
Sư phụ, ngươi đừng vì sợ mất thể diện mà nói hươu nói vượn chứ.
Ta tận mắt thấy nó rơi xuống.
Phương Trần cầm lấy khối đá, đưa cho Lệ Phục:
"Sư phụ, thật sự là của ngài, ngài nhìn xem, mặt trên còn có khí tức của ngài đây."
Trên Đá Ngộ Đạo, còn có khí tức của Lệ Phục rất rõ ràng!
Lệ Phục nhìn tảng đá, lại liếc mắt nhìn Đại Tiên Thạch Ngộ Đạo của mình, lại liếc mắt nhìn Phương Trần.
Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh lần nữa.
Phương Trần tiếp tục cưỡng ép nở nụ cười câu nệ mà không mất đi chân thành.
Lệ Phục đột nhiên vươn tay, lướt qua trên Đá Ngộ Đạo.
Xoạt!
Khí tức của Lệ Phục biến mất không còn tăm tích.
Lệ Phục nói:
"Được rồi, không phải là của ta."
Phương Trần:
"? ? ?"
"Ta đi đây, tạm biệt."
Sau đó, Lệ Phục lập tức bay đi.
Tay trái Phương Trần cầm Đá Đá Ngộ Đạo cùng với rìu đá, tay phải cầm Long Ám phủ, hắn mở to hai mắt nhìn Lệ Phục quay người rời đi, có lời muốn nói nhưng nói không nên lời...
"Đây là náo loạn cái gì thế? !"
Phương Trần biết, mình nhất định không có được đáp án bên phía sư phụ.
Cho nên, hắn chỉ có thể chờ đợi đáp án từ một người khác!
Đợi đến ngày thứ hai, Lăng Tu Nguyên tới.
Lăng Tu Nguyên vừa đến, lập tức nói ra:
"Đi thôi, đồ của ta luyện chế xong rồi!"
"Ta dẫn ngươi đi gặp một người, sau đó chúng ta đi Phương gia."
Bạn cần đăng nhập để bình luận