Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 93 - Mắng Mỏ

Phương Trần nhìn ánh mắt nghiêm túc của Lệ Phục, hắn chỉ cảm thấy hơi đồng cảm với nhóm người khi nãy...Lệ Phục thu ánh mắt lại, nhing về phía Phương Trần:
"Ngươi vẫn chưa dừng việc luyện công lại à?”
Phương Trần vẫn không nói gì cả.
“Thôi bỏ đi, ngươi đã cố gắng như thế thì ta cũng không thể làm phiền ngươi được. Ngươi muốn dừng lúc nào thì dừng vậy!”
Lệ Phục nhàn nhạt nói:
“Bây giờ ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ ngươi, chờ khi nào ngươi luyện công xong thì bắt đầu độ kiếp là được. Đúng rồi, thú cưng của ngươi vi sư sẽ chăm sóc giúp cho ngươi, không để nó ở bên cạnh quấy rối ngươi đâu!”
Nói xong, ánh mắt Lệ Phục nhìn về phía Dực Hung giống như có thể nhìn xuyên thấu vậy:
“Còn không mau ra đây!”
Dực Hung vội vàng chạy ra, trên mặt hắn bày ra nụ cười nịnh nọt, ngoan ngoãn nói:
"Chào tiền bối!”
“Ừm, ngươi có huyết thống gì?”
Lệ Phục hỏi.
“Ta thuộc tộc Càn khôn thánh hổ, huyết mạch đế phẩm!”
Dực Hung kiêu ngạo nói. Lệ Phục hơi gật đầu:
“Không tồi. Ngươi có thể chặt chân tay sau đó mọc lại hay không?”
Dực Hung vội vàng lắc đầu. Lệ Phục lập tức tỏ ra kinh bỉ:
“Hơ hơ, huyết mạch rác rưởi.”
Dực Hung lập tức bị tổn thương.
"Lại đây, đừng có làm phiền chủ nhân ngươi luyện công!”
Lệ Phục vẫy vẫy tay. Dực Hung vội vã chạy đến, sau đó hắn lại lo lắng nhìn về phía Phương Trần. Hắn thấy Phương Trần mở to mắt nhìn hắn, cũng không biết có phải là ảo giác của hắn hay không mà hắn cứ cảm thấy trong ánh mắt của Phương Trần có vẻ hoảng loạn sợ hãi...Phương Trần tuyệt vọng nhìn Dực Hung—Huynh đệ, ngươi cứu ta với! Ta chống đỡ không được! Cuối cùng, do đã cùng Phương Trần kề vai chiến đấu một trận nên Dực Hung cũng luyện ra được một chút sự ăn ý với hắn. Dực Hung thay Phương Trần hỏi mội câu:
“Tiền bối, Phương...dáng vẻ của chủ nhân như thế kia, thật sự là hắn đang luyện công à? Có khi nào là hắn bị Hỏa Sát Vương quấn lấy rồi không?”
Câu nói vừa dứt, Phương Trần liền cảm thấy cảm động muốn rơi nước mắt. Dực Hung, chờ đến khi về ta sẽ kiếm một đám hổ cái tặng cho ngươi!

Sau khi nghe Dực Hung hỏi, Lệ Phục nhàn nhạt nói:
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, đồ đệ của ta làm sao bị Hỏa Sát Vương quấn lấy trói buộc được? Hơn nữa, nếu như hắn sảy ra chuyện gì thật, chẳng nhẽ ta lại không nhìn ra hay sao? Hay lag ngươi cảm thấy năng lực của ta không ổn?”
Dực Hung đơ người, hắn vội nói:
"Tiền bối, ta không có ý đó.”
"Không có là được. Đi theo ta qua đây đi!”
Lệ Phục đi thẳng qua bên cạnh. Dực Hung thấy vậy, cũng cảm thấy hắn ói có lí. Một tu sĩ đỉnh cấp như hắn, làm sao lại không nhìn ra được đồ đệ có vấn đề gì hay không cơ chứ? Dực Hung cảm thấy bản thân hắn cũng lo xa quá rồi. Nghĩ thế, Dực Hung cười hì hì đi theo Dực Hung qua một bên để nghỉ ngơi. Để lại Phương Trần cô đơn bơ vơ tại chỗ. Khi mà Lệ Phục và Dực Hung quyết định chỉ khoanh tay đứng một bên nhìn, Phương Trần đón nhận khoảnh khắc u ám nhất trong cuộc đời hắn.
Hỏa Sát Vương cứ như có sức lực dùng mãi không hết, cứ như bị điên mà không ngừng giết chết hắn, giống như không hề biết mệt là gì vậy!
“Đại ca à, ngươi bị ngớ ngẩn hả? Mấy kẻ muốn giết ngươi cũng đã bỏ đi rồi, ngươi còn ở lì trong cơ thể ta làm gì hả?”
Phương Trần lẩm bẩm mắng mỏ. Tên Hỏa Sát Vương này đúng là không chịu nói lí lẽ mà. Tám tên Hóa Thần đã đi xa từ lâu rồi, bây giờ cũng chẳng có ai muốn giết hắn ta nữa. Vậy mà hắn ta còn không định chạy, mà cứ muốn tiếp tục ở đây hành hạ hắn? Nếu mà hành hạ được gì thì cũng đành đi, nhưng hắn ta loay hoay cả ngày cũng có được gì đâu! Nhưng mà dù cho Phương Trần có nói thế nào với Hỏa Sát Vương thì hắn ta cũng không thèm quan tâm, mà cứ cố tình ở lại không chịu đi. Hắn ta quyết tâm muốn giết Phương Trần cho bằng được.
Quãng thời gian tiếp theo, Phương Trần bị đốt cháy đến đơ người. Loanh quanh chỉ có sống lại và chết đi. Nếu như Phương Trần có thể nhân cơ hội này tu luyện Thần thể thượng cổ thì hắn đã được lời rồi, nhưng mà căn bản là hắn không có cách nào vận công cả, hắn chỉ đang cố gắng chống đỡ mà thôi. Nhưng mà Dực Hung cũng đã giúp hắn ngăn cản rất nhiều người muốn đi qua thám thính tình hình ở nơi này, làm hắn cảm thấy được an ủi chút ít. Mặc dù hắn chỉ là yêu thú tu vi Trúc cơ ngũ phẩm, đứng trước mặt tu sĩ Hóa thần thì không nhằm nhò gì, nhưng mà nếu so với các tu sĩ bình thường khác thì vẫn có sức uy hiếp đó. Còn nếu như có tu sĩ tu vi cao hơn Trúc cơ ngũ phẩm, Dực Hung sẽ trực tiếp đưa lệnh bài Đạm Nhiên Tông của Phương Trần ra!
Chuyện của Đạm Nhiên Tông có rất ít người muốn quản, mà cũng có rất ít người có thể quản! Đúng ra đám tu sĩ ở Viêm Quang thành cũng chỉ định đi đến hỏa tâm khu mà thôi, bọn hắn cũng không có ý định đi quản chuyện người khác, thế nên tất cả đều chỉ đi ngang qua. Thời gian cứ thế trôi qua... Cuối cùng, Phương Trần cũng thấy cơ hội có thể chuyển mình rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận