Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 317 - Liên Quan Gì Tới Ta?

Trong Vườn Hoa Hủy, người được Vi Nghi thương yêu nhất là Tiểu Hoa Vương.
Cho nên, vì để Tiểu Hoa Vương tập trung tinh lực đột phá, Vi Nghi không cho phép Tiểu Hoa Vương nở rộ quá lâu.
Thời gian tối đa không được quá mười ba hơi thở.
Nhưng, vì có Phương Trần, cho dù chỉ có mười ba hơi thở, Tiểu Hoa Vương cũng có thể nở càng thêm chói lọi so với trước kia.
Những cánh hoa tươi non số lượng lại rất nhiều, nhiều đến nỗi ngay cả Tiểu Hoa Vương cũng bị những cánh hoa của mình làm cho hoa mắt.
Đứng trong biển hoa, lú Khương Ngưng Y gỡ cánh hoa ở trên vai Phương Trần, trên mặt không chỉ có vui mừng, mà còn có thán phục.
Mặc dù nói nữ nhân thích lãng mạn, nhưng, Khương Ngưng Y chung quy vẫn là kiếm tu trong đầu toàn việc luyện kiếm.
Sau khi hưởng thụ cảnh đẹp, phản ứng đầu tiên trong đầu nàng cũng là có nhiều cánh hoa như vậy rất thích hợp lấy để tu luyện.
Nàng nhìn cánh hoa khắp trời, không khỏi nói:
“Phương sư huynh, rốt cuộc sao ngươi làm được thế? Vậy mà có thể vì Tiểu Hoa Vương xúc tác nhiều cánh hoa như thế.”
“Tuy tu vi Tiểu Hoa Vương có hạn, nhưng những cái này nếu được chế thành trà hoa, nhất định sẽ trợ giúp rất nhiều cho việc tu luyện của đệ tử cảnh giới Kim Đan.”
“Nếu Trọng Vân Phong biết kỹ năng trồng hoa của Phương sư huynh cao như vậy, sợ rằng sẽ muốn ngươi sống cạnh mấy cọng linh trà mẫu thụ trong tông môn mỗi ngày mất.”
Trọng Vân Phong, cũng là ngọn núi sản xuất trà linh ở Đạm Nhiên Tông.
Loại trà yêu thích của Dực Hung vài cọng quý báu trà mẫu thụ đến từ Trọng Vân Phong.
Phương Trần nhìn Khương Ngưng Y, nhướng mày, nở một nụ cười mà hắn cho là đẹp trai vô lại, nói:
“Nhưng bọn hắn định sẵn là không có được ta.”
Nghe vậy, Khương Ngưng Y vốn đang ngắm biển hoa sửng sốt, sau đó đột nhiên nói:
“Sư huynh, khi ngươi cười đừng làm lệch khóe miệng như vậy, nhìn không được đẹp.”
Nụ cười của Phương Trần cứng đờ:
“...”
Thấy Phương Trần bị nói đến xấu hổ, Khương Ngưng Y khá đắc ý nở nụ cười, đồng thời trong lòng thầm nghĩ.
Lần đầu gặp sư huynh, hắn cũng cười ngứa đòn như thế!
Tuy nhiên, so với lần đầu gặp mặt trước đây, sư huynh thuận mắt hơn nhiều nha…
Mà lúc này Phương Trần vội ho khan một tiếng:
“Cái kia, đây là vấn đề của Tiểu Hoa Vương, nó làm khiến khóe miệng của ta ngứa nên mới như vậy.”
Tiểu Hoa Vương kêu oan:
“Liên quan gì đến ta chứ?”
Phương Trần:
“Ừm? Vậy chẳng lẽ là vấn đề của ta à? Tốt nhất ngươi nên suy nghĩ lại đi.”
Tiểu Hoa Vương trầm mặc một chút, lập tức nói:
“...Là vấn đề của ta, ngại quá, Trần ca.”
Khương Ngưng Y nghe đến mơ hồ.
Phương sư huynh đến cùng đã cho Tiểu Hoa Vương ăn mê hồn dược gì, tại sao có thể như vậy?
Chuyên gia trồng hoa, có loại năng lực này sao?
Phương Trần nhìn ra nghi hoặc của Khương Ngưng Y, liền đi đến gần Khương Ngưng Y, nhỏ giọng cười giải thích:
“Kỳ thật ta không phải là chuyên gia trồng hoa gì, ta là Chí Tôn Bảo Nhân Thể!”
“Như vậy, ngươi hiểu không?”
“Đây là bí mật của chúng ta, ngươi nhất định phải giữ bí mật, biết không?”
Khương Ngưng Y đang suy nghĩ lung tung đột nhiên bị Phương Trần tiếp cận, hai mắt sáng ngời chớp mắt trợn to, hô hấp đều dừng lại trong chốc lát…
Đầu nằng trống rỗng, Chí Tôn Bảo Nhân Thể cái gì, đều nghe không vào.
Vào lúc này, trong đầu Khương chân truyền chỉ có năm chữ bí mật của chúng ta.
Một giây sau, nhịp tim Khương Ngưng Y đập như trống sợ bị Phương Trần phát hiện có gì không thích hợp, liền cố giả vờ bình tĩnh, kéo thẳng khóe môi, vội rời ánh mắt khỏi mặt của Phương Trần chuyển đến trên người của Tiểu Hoa Vương.
Nàng nghiêm túc răn dạy nói:
“Ngươi nghe thấy chưa? Phải giữ bí mật!”
Tiểu Hoa Vương lung lay cành lá:
“Biết rồi biết rồi.”
“Có điều, mẫu thân của ta có thể biết không?”
Mẫu thân trong miệng nàng, chính là Vi Nghi!
Khương Ngưng Y nhìn về phía Phương Trần.
Phương Trần suy tư, lập tức lớn tiếng nói:
“Không sao, Vi trưởng lão nhân từ như thế, cho nên không có việc gì!”
Kỳ thật, hắn biết, nơi này là Vườn Hoa Hủy, chỉ sơ việc lớn nhỏ gì cũng đều không thể gạt được Vi Nghi.
Không nói đến những cái khác, xung quanh ngoại trừ Tiểu Hoa Vương, còn có hoa yêu, bọn họ cũng có thể đã thấy mình cho Tiểu Hoa Vương ăn máu.
Huống chi, hắn mặc dù không tìm thấy người, nhưng hắn không tin hiện tại Vi Nghi không đang âm thầm quan sát nơi này…
Cho nên, nếu đã không gạt được, vậy thì dứt khoát nói chuyện rộng lượng chút.
Nhưng nghe thấy “nhân từ”, Tiểu Hoa Vương trầm mặc:
“Mẫu thân, rất nhân từ sao?”
Khương Ngưng Y thì cười thầm…
Nàng thấy Phương Trần đột nhiên cao giọng nói chuyện, tự nhiên đoán ra ý nghĩa hành động này của Phương Trần.
Nhưng, nàng cũng đang nghĩ, có lẽ Phương sư huynh có chút hiểu lầm về tính cách của sư cô, chắc hẳn vừa rồi cũng bị lừa gạt rồi…
Sau đó, Tiểu Hoa vương nói:
“Vậy khi nào ta có thể uống tiếp thế? Trần ca!”
Phương Trần xua tay:
“Lần sau đi, ngươi cũng không phải là yêu sủng của ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận