Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 530 - Vị Khách Quan Trọng

Mẹ ơi. Nhập thổ vị an ư? Sau đó, Phương Trần nhìn Ngô Mị buồn ngủ đến mức ngã ngang ngã dọc, đầu hắn ta cứ gật gà gật gù thì không kìm được mà lắc đầu. Hắn đi lên chỉnh lại tư thế ngủ cho Ngô Mị, giúp hắn ta cảm thấy thoải mái hơn một chút. May mà thần thể thượng cổ trong người Phương Trần đủ mạnh, thế nên khi hắn giúp Ngô Mị chỉnh lại tư thế ngủ cũng không đánh thức hắn ta dậy. Sau khi xong chuyện, trên mặt tất cả các đệ tử của Xích tôn sơn, bao gồm cả Khương Ngưng Y đều có nét kính phục. Thực ra bọn hắn cũng nhìn thấy vấn đề từ tư thế ngủ của Ngô Mị, nhưng không một ai dám tiến đênz giúp Ngô Mị chỉnh lại tư thế cả. Trừ Tôn Đàm và Khương Ngưng Y là do nam nữ khác biệt ra, tất cả những người khác đều sợ bản thân sẽ đánh thức Ngô Mị dậy. Nhỡ như Ngô Mị thức dậy ở sân đấu, sau đó hắn ta nổi cơn tức giận lúc mới dậy ngay trước mặt tất cả những khách mời và cả những trưởng lão trong tông thì sao. Cảnh tượng đó bọn hắn không dám nghĩ đến. Hơn nữa, ngoại trừ việc có thể bị xử tội vì lỗi làm Ngô Mị thức dậy, thậm chí bọn hắn còn có khả năng sẽ phải gánh chịu công kích chính diện từ Ngô Mị nữa. Một đao Vong Mị đao Kim đan kì không phải là thứ mà ai cũng có thể gánh được. Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy Phương Trần nhẹ nhàng điều chỉnh lại tư thế của Ngô Mị mà không đánh thức hắn ta dậy, công lực thâm hậu đó làm cho ai cũng phải thán phục... Tất cả mọi người xung quanh quét mắt qua đều mang theo vẻ kinh ngạc như nhau—Chẳng nhẽ đây chính là sức nặng của Chân truyền hay sao? Quả nhiên là ở một đẳng cấp mà bọn hắn không thể với tới!

Sau khi bộc lộ tài năng xong, Phương Trần quay lại ngồi cạnh Khương Ngưng Y. Hắn nhìn ngó xung quanh một vòng rồi nói:
“Tâm Hà sư huynh không có ở đây ư?”
Khương Ngưng Y đáp lời:
“Không có.”
Tôn Đàm ở bên cạnh nói chèn vào:
“Tâm Hà sư huynh đi đón tiếp vài vị khách quan trọng rồi. Tất cả đều là bạn bè cũ năm đó của phụ thân huynh ấy.”
Phương Trần giật mình. Hắn không nghĩ ra được chủ đề gì khác nên đang định ngồi hỏi thăm Khương Ngưng Y về tình hình gần đây, muốn tán dóc một chút trong lúc chờ đến giờ thì ngay lúc này, hắn lại nhìn thấy một hình bóng quen thuộc ở không xa. Khi tầm nhìn của hắn khóa lại trên người đối phương, ánh mắt hắn bỗng khựng lại một nhịp, sau đó không nhịn được mà ho khan hai tiếng. Hắn nhỏ giọng hỏi Khương Ngưng Y:
“Ta có cần qua đó hành lễ không?”
Khuôn mặt thanh lạnh của Khương Ngưng Y lộ ra nụ cười gượng gạo hiếm có:
“Khi nãy sư phụ của ta nói với ta, nếu như muốn chết thì cứ qua đó đi...”
Phương Trần tạm thời không nói gì cả. Hắn cũng không đi qua đó nữa. Bởi vì người có hình dáng quen thuộc đang đứng ở không xa đó chính là Lăng Tu Nguyên. Lúc này Lăng Tu Nguyên đàn đứng nói chuyện với Lăng Uyển Nhi. Hai người họ ngồi trong một góc khuất nói cười vui vẻ, tạo thành một bức tranh phụ từ tử hiếu đẹp đẽ. Sau lưng Lăng Tu Nguyên có hai vị trưởng lão đang ngồi đó một cách cực kì căng thẳng. Một trong hai người ngồi đó là Hoa Kì Dung. Còn người còn lại là một lão giả râu tóc bạc trắng. Nhìn thấy vị lão giả, Phương Trần ngẩn người. Sau đó hắn ngồi sát vào chỗ Khương Ngưng Y rồi hỏi:
“Người đó là ai vậy?”
Khương Ngưng Y nhìn thuận theo hướng mà Phương Trần đang nhìn, nàng cũng theo đó mà vô thức ghé sát lại phía Phương Trần. Lúc này hai người ngồi cực kì sát nhau, gần đến mức mà Phương Trần cảm thấy bản thân hắn có thể cảm nhận được từng sợi tóc của đối phương, mũi hắn còn cảm thấy hơi ngứa ngứa. Yên Cảnh thấy thế thì lập tức hơi động đậy, nhưng lần này nó không nói gì cả… Cái mà khí linh nên học được nhất chính là ngậm miệng đúng lúc. Tôn Đàm ngồi phía sau nhìn hai người họ nhỏ giọng bàn luận giữa võ trường đông đúc như chốn không người, giống như tất cả những sự huyên náo trong thế giới này chẳng liên quan gì đến hai người đó cả. Hai người bọn hắn như tạo thành một thế giới riêng vậy. Nàng ấy thấy thế thì bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ:
“Tên khốn kia nếu hắn ta muốn nói thầm thì chẳng nhẽ không biết truyền âm hay sao? Lại còn giả vờ cái gì cơ chứ? Đúng ra ta không lên được chức chân truyền đã cảm thấy khó chịu rồi.”
Trong lúc Tôn Đàm còn đang bận khó chịu, thì Khương Ngưng Y đã nhìn rõ được đối tượng mà Phương Trần hỏi. Nàng nói:
“Đó chính là sư phụ của Uyển Nhi, Trương Hòa Phong trưởng lão!”
Phương Trần nghe vậy thì nhìn một lượt, đánh giá cẩn thận Trương Hòa Phong, sau đó hắn nhỏ giọng nhận xét:
“Nhìn trông khỏe mạnh thật đấy.”
Khương Ngưng Y nghe thấy hắn nói thế thì bị chọc cười, sau đó nàng đáp phụ họa:
“Đúng thật là Trương Hòa Phong trưởng lão có vẻ ngoài trông rất chính phái. Hắn ta ngồi đó cùng Hoa trưởng lão khả năng là do lo lắng sư tổ có yêu cầu gì đó thì bọn hắn có thể xử lý kịp thời. Đúng ra thì cũng chỉ cần một mình Trương trưởng lão ở đó là đủ rồi, nhưng Hoa trưởng lão lại nói do thân phận của sư tổ rất tôn quý, thế nên nàng ấy nhất định phải tới đây. Thế nên tất cả những khách tới bái phỏng đan phòng sẽ đều được sư phụ của ta thay thế tiếp đón.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận