Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 57 - Công Lao

“Vốn ta có thể lấy cho ngươi pháp bảo vượt xa Đạm Nhiên Lệnh, nhưng Ngưng Y biết ngươi muốn pháp bảo bản mệnh, nàng đặc biệt quấn lấy sư tôn ròng rã một ngày mới lấy được những thứ này.”
“Còn về Xích Tôn Giới chỉ có người tiến nhập Xích Tôn Sơn mới có tư cách cầm nó, mặc dù ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ, nhất định về lâu về dài ngươi có thể vào được Xích Tôn Sơn, nhưng ta không nói cho tông môn biết ngươi là Thiên Đạo Trúc Cơ cùng việc thu phục Dực Hung, cho nên ngươi muốn sớm lấy được nhẫn là chuyện không thể nào.”
“Nhẫn này thật ra là của Ngưng Y.”
“Hết thảy đều là công lao của nàng, ngươi phải cảm tạ nàng cho tốt!”
Hoa Kỳ Dung biết Khương Ngưng Y sẽ không tranh công nên mới đặc biệt mở miệng giúp đỡ.
Phương Trần nghe xong thì trầm mặc.
Hắn nhìn gương mặt trắng nõn của Khương Ngưng Y, nhìn qua cặp mắt nàng vì không lấy được cho hắn pháp bảo lợi hại hơn mà áy náy, trong đầu hắn lại nghĩ tới đạo Lưu Quang Kiếm Ảnh đầy lo lắng hôm qua cùng hình ảnh thiếu nữ thất kinh với hốc mắt phiếm hồng…
Lúc này hắn đã động tâm!
Hắn đã triệt để động tâm!
Khương Ngưng Y đối xử với hắn như thế mà hôm qua hắn còn hung hăng nhục mạ nàng.
“Ta thật đáng chết!”
Phương Trần hận không thể tự cho bản thân một cái tát.
Sau đó hắn lại cho cẩu hệ thống một cái tát nữa!
“Ngưng Y…”
Sau một lúc, Phương Trần hít một hơi thật sâu nhìn Khương Ngưng Y, hắn muốn tạ lỗi.
Vì việc hôm qua hắn muốn tạ lỗi!
Còn về việc hắn phải chịu chết!
Mẹ nó!
Lão tử Thượng Cổ Thần Khu lập địa thành tiên, ta sợ ngươi chắc?
Hắn mặc kệ!
Nhưng khi Phương Trận định mở miệng, Khương Ngưng Y lại nhanh hơn hắn một bước, nàng nói:
“Sư huynh, ta muốn tạ lỗi với ngươi!”
Phương Trần:
“?”
Khương Ngưng Y nói tiếp:
“Hôm qua là ta hiểu lầm ngươi.”
Phương Trần:
“...?”
“Sau khi ta và Uyển Nhi bị ngươi xua đuổi, ta từng sinh lòng tức giận, nhưng cho đến khi yêu hổ xuất hiện ta mới biết là ngươi làm tất cả cũng chỉ vì muốn cứu ta cùng Uyển Nhi.”
Khương Ngưng Y ủy khất nói.
Hai mắt Phương Trần trừng to, hô hấp đều dừng lại…
Ta, ngươi…Hả?
Ngươi nói cái gì?
Ta cứu các ngươi khi nào?
“Sư huynh, ta thật sự xin lỗi, xin ngươi tha thứ cho ta cùng Uyển Nhi.”
Khương Ngưng Y lại không giải thích nhiều, nàng chỉ nhìn Phương Trần thành khẩn tạ lỗi.
Thật ra hôm qua Khương Ngưng Y muốn tìm Phương Trần tạ lỗi, nhưng vì Hoa Kỳ Dung giấu diếm việc Phương Trần là Thiên Đạo Trúc Cơ, tạm thời nàng đẩy việc thu phục Dực Hung lên đầu Khương Ngưng Y cho nên Khương Ngưng Y bị ép đi nói dối trước mặt cao tầng tông môn.
Sau đó Khương Ngưng Y nghe Hoa Kỳ Dung nói Phương Trần muốn pháp bảo bảo mệnh, nàng liền đặc biết quấn lấy sư tôn Khiên Vân tiên tử nửa ngày mới gom được chừng này pháp bảo làm lễ vật đáp tạ ơn cứu mạng của Phương Trần!
Hiện tại nàng đã gặp được Phương Trần nên nàng giao chúng cho hắn đồng thời tạ lỗi.
Khương Ngưng Y nói xong như trút được gánh nặng, trong lòng nàng bỗng nhiên thoải mái!
Cuối cùng nàng cũng đem lời muốn nói nói hết ra!
Mà Phương Trần nhìn nàng thì ngập ngừng nửa ngày mới lên tiếng:
“Ngưng Y ngươi hiểu lầm rồi, thật ra ta…”
Khương Ngưng Y cắt ngang lời Phương Trần:
“Sư huynh không cần nói đâu, ta hiểu mà.”
“Không phải, ngươi không hiểu…”
Nhưng Khương Ngưng Y lại đột nhiên đứng dậy cười một tiếng, nàng lộ ra dáng vẻ tươi tắn không giống thường ngày:
“Ta đi giúp Hoa trưởng lão chọn linh dược, chắc người đang bận lắm.”
Dứt lời nàng chắp tay sau lưng rời đi.
Nàng quá hiểu tính cách Phương Trần.
Người như trăng sáng ngời lại thích ẩn mình trong bóng tối, dạng người như Phương Trần đương nhiên không thích phô trương.
Nói không chừng hắn nghe nàng khen nữa sẽ khó chịu.
Cho nên Khương Ngưng Y không có ý định nói tiếp chuyện này với Phương Trần.
Phương Trần nhìn bóng lưng thiếu nữ rời đi, hắn há miệng:
“Hả?”

Phương Trần cảm thấy rất khó hiểu, nhưng không biết nên nói với ai cả. Hắn nghĩ đi nghĩ lại một hồi sau đó thở dài một hơi! Hắn nghĩ thông rồi. Có lẽ Khương Ngưng Y không hiểu rõ mọi chuyện nên nàng nghĩ hắn đuổi nàng đi là vì muốn cứu nàng...Đây rõ ràng đều là do nàng tự biên tự diễn ra mà!
Đến khi Khương Ngưng Y và Hoa Khỉ Dung đi ra ngoài thì Phương Trần cũng không định giải thích lại chuyện này với Khương Ngưng Y nữa. Hắn có giải thích thì cũng chẳng có tác dụng gì. Con người chỉ tin vào những điều mà bản thân muốn tin mà thôi. Bây giờ hắn định trả lại nhẫn của Xích Tôn Sơn cho Khương Ngưng Y. Dù sao thì thứ này cũng là vật chí bảo, hắn cũng không thể cầm mãi được.
Mà khi Khương Ngưng Y đi ra ngoài, nàng liếc mắt nhìn Hoa Khỉ Dung, sắc mặt hơi hơi phiếm hồng. Còn vẻ mặt của Hoa Khỉ Dung lại như cười như không. Rõ ràng là khi còn ở trong phòng, Hoa Khỉ Dung đã nói chuyện bản thân âm thầm gửi truyền âm cho Phương Trần nói cho Khương Ngưng Y nghe, sau đó nàng ta còn trêu chọc Khương Ngưng Y mất một lúc.
"Sư muội.”
Phương Trần thấy hai người đi ra thì hắn tiến lên, trên tay cầm theo nhẫn Xích Tôn. Khương Ngưng Y nhìn ra được suy nghĩ trong đầu Phương Trần, liền nói:
"Sư huynh, ngươi cầm lấy đi, ta không cần nhẫn Xích Tôn thì cũng có thể chứng minh được thân phận của mình mà.”
Hoa Khỉ Dung cũng nói:
"Ngươi cầm lấy đi, nàng không có nhẫn thì cũng sẽ không sảy ra chuyện gì đâu, còn nếu ngươi không có nhẫn mà lỡ đắc tội với Phản Hư lão quái thì dù ngươi có chín cái mạng cũng không đủ để chết đâu.”
Phương Trần chưa kịp nói câu nào thì đã bị thuyết phục rồi. Phương Trần đành nói:
"Vậy thì ta xin nhận lấy vậy.”
Trước giờ hắn vẫn là một người rất thức thời. Sau đó ba người rời khỏi dược phường Đạm Nhiên. Phương Trần còn muốn đi tu luyện Thượng cổ thần khu. Nhưng ba người còn chưa kịp bước ra ngoài thì đã có hai bóng người chạy đến cản bọn hắn lại. Sau khi nhìn rõ người đang đứng trước mặt, trong mắt Phương Trần lộ ra nét sợ hãi...Hai người là một già một trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận