Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 255 - Huyễn Cảnh Hư Vô

Dực Hung nghe vậy thì thở dài một hơi nói:
"Du đạo hữu, không gạt ngươi, thực lực của Dực Mưu ta cực kém, phế vật không chịu nổi, nhất là năm ngoái không biết sống chết khiêu chiến thập bát hoàng đệ của ta, bị thập bát hoàng đệ của ta dùng một chiêu miểu sát!"
Du Khởi hơi kinh ngạc:
"Ồ? Ta thấy Dực đạo hữu ngươi có lực lượng huyết mạch dồi dào, hẳn là huyết mạch đế phẩm, thế nào lại là phế vật, sao lại bị thập bát hoàng đệ cùng tuổi miểu sát chứ?"
Ai cũng biết, 108 vị hậu duệ của Càn Khôn Thánh Hổ tộc đều là ra đời cùng ngày, theo lý mà nói, Dực Mưu này không thể kém quá xa thập bát hoàng đệ của hắn mới đúng, sao có thể bị miểu sát?
Dực Hung than thở nói:
"Ài, không có cách nào, Dực Mưu ta là loại phế vật, dù là đế phẩm lại như thế nào? So sánh với thập bát hoàng đệ của ta, ta chính là cái rác rưởi, làm sao so được với thiên tư tuyệt thế có một không hai cùng thế hệ và phong thái loá mắt của thập bát hoàng đệ ta cơ chứ. Huyết mạch đế phẩm của thập bát hoàng đệ là thức tỉnh trong hoàn cảnh cực kỳ gian khổ khó khăn, hắn chính là..."
Phương Trần nghe không nổi nữa, ngắt lời nói:
"Đủ rồi, im miệng đi, Dực Mưu."
Dực Hung lập tức im lặng.
Du Khởi thấy Dực Hung khinh bỉ bản thân như thế, an ủi nói:
"Dực đạo hữu, không sao, hạ giới này chỉ là huyễn cảnh hư vô thôi, chỉ là thắng bại, không đáng nhắc đến!"
"Nếu ngươi và ta có thể khám phá huyễn cảnh này, không để những thứ như thắng bại, tu vi, huyết mạch này trong lòng, nhất định có thể sớm ngày khôi phục tu vi Tiên Tôn, quay về tiên giới."
Nghe nói như thế, Phương Trần nhất thời ngây ngẩn cả người:
"Có ý tứ gì?"
Dực Hung cũng nhạy bén bắt được một tin tức:
"Hắn nói ta là Tiên Tôn ấy."
Phương Trần không để ý tới Dực Hung, nhìn qua Du Khởi, chỉ cảm thấy rất cổ quái.
Phương thức nói chuyện của đối phương khiến hắn cảm thấy, gã này sẽ không phải là thần hồn hỗn loạn giống như sư phụ và sư huynh Lý Chí Hinh của mình đó chứ?
Phương Trần hỏi tiếp:
"Xin hỏi Du đạo hữu, ngươi làm thế nào tiến vào nơi này?"
Du Khởi nhếch miệng lên, nụ cười sáng lạn tràn ngập phong thái thiếu niên, cất cao giọng nói:
"Đây là trọng địa của Đông Cảnh, người trong ma đạo như ta không cách nào tiến vào nơi đây, cho nên ta dĩ nhiên là tiềm phục ở bên cạnh, chờ Phương đạo hữu ngươi mở ra thông đạo Thiên Ma quật rồi vụng trộm tiến vào."
Phương Trần:
"..."
Con mịa nó, sao ngươi lại thành thật như thế? !
Phương Trần trầm mặc hai giây, lại hỏi:
"Ngươi...Vì sao chuồn êm tiến vào đây, là có mục đích không thể cho ai biết gì sao?"
Du Khởi gật đầu, tiếp tục cười nói:
"Hiển nhiên là có, ta muốn thả toàn bộ Thiên Ma trong đây ra ngoài."
Phương Trần há to miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm...
Không đúng.
Ngươi là người trong ma đạo sao?
Thả Thiên Ma ra, nhất định sẽ tai họa chúng sinh, mục đích tà ác như thế...Chuyện này, chuyện này cũng có thể nói thẳng ra sao?
Phương Trần trầm mặc hai giây, nghĩ đến đối phương thành thật như thế, sau đó thăm dò hỏi:
"Xin hỏi Du đạo hữu có tu vi gì?"
Du Khởi không xác định nói:
"Trước mắt, thực lực của ta không đủ đỉnh phong hai, chỉ có Kim Đan đỉnh phong, nhưng chiến lực cụ thể không chắc chắn lắm, chiến cường giả Nguyên Anh sợ là không có bất cứ vấn đề gì."
"Dù sa, ta cũng là thánh tử, trong tay còn nắm giữ pháp bảo tối cường ‘Đại Từ Đại Bi Phổ Độ Chúng Sinh Kính’ do Đạo Đức Tiên Tôn - tổ tiên của Đức Thánh tông luyện chế."
"Tuy nói đây chỉ là pháp bảo của ảo cảnh phàm tục nho nhỏ, không đáng nhắc đến, nhưng cũng có chút uy năng."
Du Khởi vừa nói dứt lời lập tức móc ra một tròng kính lớn chừng bàn tay.
Tròng kính vừa nhìn thì thường thường không có gì lạ, nhưng một giây sau, vô số đầu lâu dữ tợn đáng sợ điên cuồng phun trào, cảnh tượng núi thây biển máu tầng tầng lớp lớp, bên trong dường như ẩn chứa trăm ngàn chiều thời không — —
Có mười vạn tướng sĩ cùng tu sĩ khoác khải giáp bị đại năng ma tu tuỳ tiện diệt sát, hóa thành ngàn vạn hài cốt, máu chảy thành sông. Có phụ nữ và trẻ em cả thành bị tàn sát hầu như không còn, xương người thành tháp máu thành đầm. Cũng có tu sĩ cường đại xé rách từng tấc da thịt, kim châm nhỏ đâm vào khe hở móng tay của đối phương, thảm liệt dị thường. Cũng có đạo lữ yêu nhau quá sâu đậm bị ma tu bắt được, tra tấn lặp đi lặp lại, cuối cùng hóa thành oán hồn bị khóa trong mặt gương không được siêu sinh. Còn có ngàn vạn yêu thú bị rút gân lột da trong trạng thái thanh tỉnh, rồi bị luyện hồn nung phách, kêu rên không ngừng, nguyền rủa cái kính này, nhưng phí công vô dụng...
Sau đó, cảnh tượng biến mất, tấm gương hóa thành bình thường!
Sau khi Du Khởi cho Phương Trần nhìn qua, nhân tiện nói:
"Đúng, chính là cái này, hiện tại còn chưa kích hoạt."
Nhìn gương mặt của mình trong gương, Phương Trần trầm mặc gãi gãi mi tâm.
Tấm gương này, cảnh tượng khủng bố như vậy, hẳn là đồ thật!
Bạn cần đăng nhập để bình luận