Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 313 - Đệ Tử Là Phương Trần

Khương Ngưng Y nói:
“Không cần mua, ở Bắc Sơn có Hoa Hủy viên. Ở đó có các loại hoa cỏ tốt nhất của tông môn chúng ta. Vi Nghi tiên tử của Hoa Huỷ viên là sư cô của ta. Mặc dù tính tình sư cô rất nghiêm khắc, nhưng sư cô lại đối xử vô cùng tốt với ta. Bình thường sư cô vẫn cho phép ta đi lòng vòng trong đó ngắt cây mà. Để ta đưa ngươi qua đó lấy trực tiếp đi!”
Phương Trần nghe thấy đồ miễn phí liền trở nên cực kì vui vẻ:
“Vậy thì tốt quá, chúng ta đi thôi.”
Bắc Sơn chính là phía bắc của Xích Tôn sơn. Đối với sức của Phương Trần và Khương Ngưng Y, hai người họ nhanh chóng đến được Hoa Hủy viên của Bắc sơn. Khi vừa vào Hoa Hủy viên, Khương Ngưng Y để Phương Trần chờ ở bên ngoài trước. Nàng định để bản thân đi thuyết phục Vi Nghi sư cô tính tình nghiêm khắc trước, sau đó mới để cho Phương Trần tiến vào. Mà khi Khương Ngưng Y vừa tiến vào vườn, cũng đúng lúc thấy Vi Nghi sư cô mặc áo bào xanh, mặt mày nghiêm túc đang đi tới.
“Sư cô!”
Vừa thấy Vi Nghi, Khương Ngưng Y vội cung kính chào. Nàng vẫn tỏ ra cực kì cung kính. Mặc dù Vi Nghi đối xử với nàng rất tốt, nhưng đồng thời nàng ấy vẫn rất nghiêm khắc với nàng. Nói chuyện với những trưởng bối tính tình như vậy thì tốt nhất không nên mặt mày tươi cười như hoa làm gì. Nghi Vi đang định ra khỏi cửa, nàng ấy thấy Khương Ngưng Y thì ngẩn người, sau đó liền hỏi:
“Ngưng Y à? Ngươi không đi luyện kiếm mà lại tới đây làm gì?”
“À đúng, ngươi vừa mới ngưng kết Kim đan xong mà phải không? Cũng được, qua đây giải sầu một chút cũng tốt.”
Khương Ngưng Y nói:
“Sư cô, hôm nay ta đến đây không phải để giải sầu.”
“Vậy thì ngươi tới đây làm gì?”
Khương Ngưng Y đáp lời:
“Phương sư huynh mới gia nhập Xích Tôn sơn, ta muốn giúp hắn lấy một ít cây hoa về, có được không?”
Vừa nghe việc Khương Ngưng Y muốn lấy cây hoa giúp một vị sư huynh nào đó, Vi Nghi liền cau mày lại, trên mặt tỏ vẻ không thích. Bây giờ Khương Ngưng Y tuổi còn nhỏ, cũng là thời điểm mà nàng nên luyện kiếm cho thật tốt mới phải. Vậy tại sao bây giờ nàng còn đến đây để giúp sư huynh hái hoa là sao? Rốt cuộc đây là đệ tử nào của Xích Tôn sơn mà lại không hiểu chuyện tới vậy? Hắn ta lại dám làm chậm trễ thời gian luyện tập của Chân truyền Đạm nhiên tông?
“Phương sư huynh nào? Bảo hắn ta tới đây!”
Vi Nghi tức giận nói:
“Vừa mới vào Xích Tôn sơn mà lại muốn ngươi lấy cây hoa giúp hắn, làm chậm trễ thời gian của ngươi, vậy thì rõ ràng là hắn ta cũng chẳng có ý tốt gì cả rồi.”
Thấy biểu cảm của Vi Nghi, sắc mặt của Khương Ngưng Y khẽ biến đổi...Tại sao đang yên đang lành, sư cô lại bỗng nhiên nổi giận vậy? Lúc đó nàng lập tức muốn sửa miệng, nói rằng Phương sư huynh bây giờ không có ở đây. Nhưng vào đúng lúc này, Phương Trần đột nhiên bước từ bên ngoài vào, tiến lên phía trước hành lễ:
“Đệ tử là Phương Trần, bái kiến Vi trưởng lão!”
Khi thấy Phương Trần đến trước mặt mình, Vi Nghi cực kì giận dữ. Nhưng khi nàng đang định nổi giận thì thấy mặt Phương Trần. Vừa thấy mặt Phương Trần, con ngươi của nàng co rút lại, tất cả những lời mắng chửi đến khóe miệng rồi lại bị nàng nuốt trở về...Là hắn! Không ngờ lại là hắn! Chính là hắn! Là kẻ dám đùa bỡn hóa thân của sư tổ trước mặt mọi người!!! Mặc dù Vi Nghi thân là trưởng lão của Xích Tôn sơn, nhưng giờ phút này nàng cũng không dám nổi giận trước mặt Phương Trần. Vì Phương Trần được Lăng Tu Nguyên bảo vệ, thân phận của hắn ta ngang với đồ đệ của sư tổ. Luận bối phận thì vai vế của hắn ta cũng cao hơn Vi Nghi. Hơn nữa, kể cả có bỏ qua bối phận, chỉ cần nói đến chuyện hắn là người đã khiến hóa thân của sư tổ quỳ trước bức họa của Đạm Nhiên tông, thì cũng đủ để chứng minh thành tựu của hắn trong tương lai cao hơn mình. Thế nên đối với người như vậy, Vi Nghi phải đối xử rất thận trọng. Giờ khắc này, Khương Ngưng Y thấy Phương Trần đột nhiên xông vào, nàng gấp gáp đến độ chỉ muốn đẩy Phương Trần đi ra ngoài ngay. Rõ ràng Vi sư cô đang muốn mắng người, giờ này Phương sư huynh tới đây để làm cái gì? Nhưng vào lúc này, Vi Nghi đột nhiên nhìn về phía Phương Trần, trên mặt nàng ấy lộ ra nụ cười rất thân thiện:
“Phương Trần à? Tại sao ngươi đến đây mà không báo trước với ta một tiếng? Dư tông chủ bảo ta chuẩn bị một khóm hoa, bây giờ ta đang chuẩn bị đem đến để làm lễ vật chào mừng ngươi nhập sơn đây!”
Khương Ngưng Y:
“...”
Nàng nhìn Vi Nghi với ánh mắt cực kì xa lạ, ngẩn người, sau đó nàng rơi vào hoài nghi...Vi sư cô, tại sao lại trở nên đáng sợ như vậy?

Khương Ngưng Y chưa bao giờ thấy trên mặt Vi Nghi sư cô xuất hiện nụ cười hòa ái dễ gần đến vậy. Mặc dù trong nụ cười này có 3 phần cứng ngắc, 7 phần giả tạo, nhưng Khương Ngưng Y cũng chưa từng thấy Vi Nghi sư cô cười giả tạo như thế bao giờ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận