Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 469 - Khải Giáp Thần Tướng

Nghe vậy, sắc mặt Lăng Tu Nguyên trở nên kinh sợ, sau đó hắn vội vàng hỏi:
“Đây là thứ gì vậy? Ngươi từng thấy nó ở đâu rồi? Ở tiên giới à?”
“Ta từng thấy qua rồi, nhưng không phải ở tiên giới.”
“Ngươi từng thấy ở đâu?”
“Ở chỗ đệ tử của ta, Phương Trần.”
Lăng Tu Nguyên:
“?”
Lệ Phục chầm chậm nói:
“Màn sương mù này giống y chang như Cổ Minh Thánh Huyết Khải của đệ tử ta- Phương Trần. Đều là màn sương màu đỏ rác rưởi.”
Lăng Tu Nguyên cảm thấy cực kì khó thở. Hắn nhịn một lúc mới nghiến răng nghiến lợi nói:
“...Đó gọi là Khải giáp thần tướng.”
Từ đầu hắn cũng không hề trông mong rằng Lệ Phục có thể để tâm được gì cả. Dù sao thì trước đây, lần đầu tiên hắn thấy Lệ Phục nói nhăng nói cuội, hắn từng đứng trước mặt Lệ Phục, tóm lấy hắn ta nói tảng đá của hắn ta là đá tiên ngộ đạo. Nhưng lúc đó Lệ Phục chỉ nói bản thân hắn là đồ ngu xuẩn, không biết đó rõ ràng là đá vạn vật sinh linh...Không ngờ lần này Lệ Phục lại nói một cách chậm rãi:
“Ta biết, nhưng mà cái tên Khải giáp thần tướng không hay. Thế nên ta mới đổi tên giúp hắn.”
Lăng Tu Nguyên:
“...Bỏ đi, ta không chấp nhặt với ngươi nữa.”
Hắn hít sâu một hơi, sau đó nói:
"Ngươi về đi.”
Hắn đã không còn ôm chút hy vọng nào về Lệ Phục nữa rồi. Lệ Phục lại cười lạnh một tiếng:
“Không ngờ được ngươi lại gọi ta đến đây chỉ vì một vấn đề vô vị đến như thế. Từ sau ngươi đừng gọi ta nữa. Đúng là một con người rảnh rỗi. Hừ!”
Sau khi dứt lời, Lệ Phục liền định xoay người rời đi. Nhưng vào đúng lúc này, hắn nhìn lướt qua trung tâm của làn sương màu đỏ, bỗng cảm nhận được trong đó đang thai nghén một thứ gì đó rất kinh khủng. Hắn vô thức cau mày lại, sau đó đi đến gần. Lăng Tu Nguyên thấy thế thì tim đập hẫng một nhịp. Không lẽ Lệ Phục bỗng nhiên thanh tỉnh trở lại rồi hay sao? Nhưng Lệ Phục lại đến gần màn sương đỏ.m. sau đó lạnh giọng hỏi một câu:
"Ngươi có đồng ý học công pháp truyền thừa của ta hay không?”
Sương máu:
“...”
Lăng Tu Nguyên:
“...”
Triệu Nguyên Sinh:
“...”
Lệ Phục cau mày lại:
“Hửm? Không đáp lời ư? Ngươi coi thường công pháp truyền thừa của ta à?”
Trong lúc nói, khắp người Lệ Phục tản ra khí thế cực kì mạnh mẽ, làm cho Lăng Tu Nguyên và Triệu Nguyên Sinh buộc phải tăng linh lực quanh thân lên để chống lại. Triệu Nguyên Sinh thấy Lệ Phục nổi điên thì trở nên trầm mặc. Rốt cuộc là Phương Trần làm thế nào để học được thứ gì đó từ tên điên này cơ chứ? Lăng Tu Nguyên cũng cảm thấy cực kì mất mặt. Tại sao bản thân hắn lại hy vọng tên này có thể giúp được gì đó cơ chứ? Vừa nghĩ đến chuyện lát nữa bản thân có thể bị Triệu Nguyên Sinh cười chê vì lại đi nương nhờ Lệ Phục, Lăng Tu Nguyên càng cảm thấy tức giận. Mà đúng lúc này, màn sương máu lại giống như tuyết đọng gặp ánh nắng, nhanh chóng bị đánh tan.
Chỉ trong chớp mắt, nó đã trở nên như chưa từng tồn tại, biến mất hoàn toàn. Cả bầu trời lại khôi phục dáng vẻ trong xanh thoáng đãng như trước. Kể cả khí tức tà ác giống như muốn phá lồng giam khi nãy cũng biến mất không thấy tăm hơi đâu. Cả hai thứ đó đều biến mất không thấy dấu vết, nhưng...Lăng Tu Nguyên khi nãy còn cảm thấy cực kì mất mặt, bây giờ đồng tử của hắn bỗng nhiên co rút lại...Không đúng! Tại sao khí tức của dị tượng lại phân tán đi như vậy được?!

Sau khi Lăng Tu Nguyên nhận ra điều này, biểu cảm của hắn tỏ ra cực kì kinh ngạc. Trong lúc khí tức tà ác giống như muốn thoát khỏi sự trói buộc và sương máu tiêu tán đi, rõ ràng có dừng lại trong khoảng 1 phần vạn hơi thở. Sự dừng lại này gần như cảm giác như không tồn tại. Nếu như với một người có tu vi Đại thừa kì bình thường mà nói thì chắc chắn sẽ bỏ qua chi tiết này mà không để ý đến nó. Ví dụ như Triệu Nguyên Sinh đang đứng cạnh hắn chẳng hạn. Chắc chắn hắn ta sẽ không để ý đến. Nhưng Lăng Tu Nguyên thì không như thế. Hắn là người rất tỉ mỉ, cực kì tỉ mỉ! Nếu như nói cái Lệ Phục theo đuổi là sức mạnh đến vô hạn thì cái mà Lăng Tu Nguyên theo đuổi lại chính là sự tỉ mỉ có thể thao túng được linh lực. Đây cũng là lý do mà Lăng Tu Nguyên dám đảm bảo trước mặt Phương Cửu Đỉnh và Ôn Tú rằng hắn có thể cứu được bào thai trong bụng nàng ấy. Đây là sự tự tin và năng lực mà hắn có thể làm được! Cũng nhờ sự tỉ mỉ này mà hắn có thể nhạy cảm cảm nhận được sự dị thường của khí tức. Lăng Tu Nguyên hơi nheo mắt lại, trong lòng thầm nghĩ:
“Trạng thái của khí tức này giống như là bị người nào đó cố tình dùng tu vi đè ép xuống, thế nên mới có 1 khoảng bị trì trệ như vậy... Nếu nói như vậy, thì là do nó bị khí tức của Lệ Phục áp chế thế nên mới xuất hiện sự dị thường hay sao? Thế nên thật sự là trong đám sương máu kia có người?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận