Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 142 - Thiên Kiêu Chi Tử 2

Nghe vậy, Phương Trần ngẩn người. Chí tôn bảo nhân thể? Hắn từng nghe nói qua về cái này! Thứ khỉ gió này chính là thể chất rác rưởi nhất trong nhân loại, không có thể chất nào tồi tệ hơn nó nữa! Đến cái xưng hô tràn đầy kinh miệt Chí tôn bảo nhân thể cũng là do yêu tộc đặt! Vì thể chất này không hề giúp ích gì được cho người sở hữu nó cả. Tác dụng lớn nhất của nó chính là biến bản thân thành thịt đường tăng trong mắt yêu tộc, giúp cho yêu quái tăng thọ mệnh, sức mạnh, và sức mạnh của huyết mạch....Sau đó, máu, gân cốt và da thịt trên cơ thể Phương Trần đều sảy ra thay đổi.
Dực Hung đứng bên cạnh đột nhiên trừng lớn hai mắt, khó tin nhìn về phía Phương Trần, trong lòng hắn có một loại bản năng trỗi dậy hấp dẫn hắn. Giây tiếp theo, Dực Hung vô thức nuốt nuốt nước bọt, nói:
“Trần ca, ngươi quyến rũ thật đấy.”
Phương Trần:
“?”
Phương Trần nhìn Dực Hung với vẻ không thân thiện:
“Ngươi nói cái gì cơ?”
Dực Hung lập tức rụt cổ lại, cười cười nói:
"Không phải không phải, ý của ta là từ cơ thể của ngươi có một mùi vị giống như mùi trên người con cừu non mà ta từng ăn, ngươi có biết không?”
Phương Trần mở miếng mắng hắn:
"Đó là mùi tanh, ngu ngốc!”
“Ồ ồ, vậy...vậy ngươi tanh thật đấy!”
Dực Hung nói. Phương Trần cực kì tức giận:
“Mẹ nó, lão tử đây không tanh, ngươi mà có nói thêm một câu nữa thì có tin ta tát chết ngươi không?”
“Ta sai rồi.”
Dực Hung lập tức đóng chặt miệng lại, ngồi xổm xuống. Nhưng mũi hắn vẫn cứ không nhịn được mà động đậy. Dực Hung cảm thấy cực kì khó hiểu...Vô lí thật đấy! Trước đây Trần ca có tỏa ra mùi thơm hấp dẫn đến như vậy đâu? Bây giờ tại sao lại thế? Chẳng nhẽ là do dạo này gan mình to hơn rồi, còn dám muốn ăn cả chủ rồi? Không được không được, phải khắc chế lại thôi! Trần ca đối xử với hắn tốt như vậy, những tu sĩ bình thường có ai đối xử vơus sủng thú tốt như vậy đâu. Thế nên mình nên bỏ dầu chiên giòn hay là xào lăn...
Khi Dực Hung còn đang tỏ ra nghi hoặc, thì sắc mặt Phương Trần đã âm u đến cùng cực, muốn kéo hệ thống ra đánh cho một trận! May mà thể chất Chí tôn bảo nhân thể rất hiếm có, hầu như không có ai biết đến. Nếu không thì chắc chắn Dực Hung đã phát hiện ra hắn là thể chất gì rồi! Còn chuyện vì sao Phương Trần lại biết đến loại thể chất ít người biết này thì tất cả là do nguyên chủ ban tặng! Nguyên chủ từng vì muốn tìm hiểu rõ xem bản thân rốt cuộc là có thể chất gì, thế nên đã tra cứu tìm hiểu về rất nhiều các loại thể chất phế vật, chính vì thế nên mới thấy cái này! Lúc này, hệ thống lại đột nhiên nói:
“Tinh. Nhắc nhở thân thiện: kiến nghị kí chủ cũng có thể chọn cách không cần giải trừ khế ước Thú nô. Kí chủ có thể đưa tứ chi, máu thịt mà bản thân không cần đến cho Dực Hung ăn! Mặc dù làm như vậy sẽ kiến kí chủ cảm thấy cuộc sống không còn tiện cho lắm, nhưng làm thế sẽ giúp kí chủ có thể thực hiện mong muốn giúp đỡ Dực Hung tốt hơn!
Phương Trần:
“?”
Mẹ nó! Càng ngày hắn càng muốn lôi hệ thống ra đánh cho một trận thì sao bây giờ? Nhưng sau khi phẫn nộ xong, Phương Trần hít sâu một hơi, bình tĩnh lại. Hắn bắt đầu nghĩ xem Dực Hung thành vận khí chi tử thì có thể kiếm ra được cái bug nào cho bản thân hay không. Hiện tại hắn nhờ Tiêu Thanh mà có được tu vi và thuật pháp. Hắn dựa vào muội muội mà tu luyện Thần Tướng Khải, từ đó tu vi tiếp tục tăng lên. Nếu hoàn thành yêu cầu của Dực Hung mà có thể kiếm được cái bug nào đó thì hắn cũng có thể thử một lần xem sao. Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, Phương Trần tức giận thở hổn hển mà chửi một tiếng:
“Mẹ nó!”
Hắn đang nghĩ, thể chất Chí tôn bảo nhân thể này không có tác dụng giúp đỡ gì với bản thân hắn cả, nhưng lại rất tốt đối với Dực Hung. Nếu đã như vậy thì tại sao hắn không lợi dụng cái bug liên tục hồi sinh của hệ thống mà cứ thế dùng thịt mình đút cho Dực Hung ăn cơ chứ...Mặc dù nghe chuyện này có hơi máu me kinh dị, nhưng nếu nó có thể giúp cho hắn nuôi Dực Hung trở nên mạnh mẽ thì cũng không phải là không thể. Nhưng sau khi hắn xem xét kĩ càng lại lời nhắc nhở thân thiện của hệ thống, hắn mới nhận ra hệ thống đã chặn đứng con đường này của hắn rồi. Hệ thống nói nếu có tứ chi, máu thịt mà hắn không cần đến thì có thể cho Dực Hung, còn nói nó sẽ tạo thành sự bất tiện trong cuộc sống của hắn nữa...
Rõ ràng điều này là đang nói đến việc chỉ cần là những thứ hắn cho Dực Hung ăn, có nghĩa là hắn không cần những thứ đó nữa. Như thế thì tất nhiên là sẽ không thể khôi phục lại. Phương Trần sờ sờ cằm, hai mắt sáng lên:
"Không đúng nha, nếu ta không cho Dực Hung thì ta cũng có thể cho người khác mà! Bây giờ ta đi bắt một con sủng thú mạnh hơn, sau đó lấy thịt cho nó ăn, rồi dùng độc để phục hồi lại. Cứ như vậy trở thành một vòng lặp vô tận. Đến lúc đó thì không phải yêu thú sẽ nhiều nhan nhản đến mức rẻ mạt hơn cả chó, Yêu đế cũng đi đầy đường hay sao? Thật là tuyệt vời! Được nha, cực kì có lí!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận