Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 457 - Biểu Đạt

Xâu chuỗi tất cả các sự việc lại, Phương Trần cảm thấy suy nghĩ của bản thân có thể đúng đến 8 9 phần. Hắn cảm thấy kết luận của bản thân cực gì logic, tư duy cực kì rõ ràng. Nghĩ tới đây, trên mặt hắn lộ ra nụ cười. Cuối cùng hắn cũng hiểu làm cách nào để bản thân có thể trở thành một kẻ điên rồi. Sau đó, Phương Trần nở nụ cười tươi trên mặt, hắn cực kì tự tin mở miệng nói:
“Sư tôn, vì sao tự nhiên ngươi lại khen ta mà không có lí do gì vậy?”
Nghe thế, Lệ Phục nở một nụ cười hài lòng, hắn ta cười khẽ nói:
“Đó là do kỹ năng đối nhân xử thế của ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi.”
Phương Trần tưởng mình đã lường trước hết cả rồi, nghe vậy thì nụ cười trên mặt bỗng cứng lại:
"Hả?”
Lệ Phục vỗ vỗ bả vai Phương Trần, nói một cách từng trải:
"Trước đây, mỗi khi ngươi đứng trước mặt vi sư đều tỏ ra cực kì khúm núm, cực kì nghe lời! Mặc dù nói ta làm thầy, ngươi nghe lời ta cũng chẳng có gì là sai cả. Nhưng ta không hy vọng đồ đệ của ta chỉ biết nghe lời mà không biết phản kháng. Tất nhiên là trước giờ ngươi cũng không phải luôn luôn nghe theo lời ta một cách mù quáng. Ta vẫn nhớ năm đó, khi ngươi độ kiếp lần thứ nhất, ngươi đứng trước mặt 8 tên tu sĩ mà luôn giữ thái độ im lặng để bày tỏ sự bất mãn của ngươi với ta. Mặc dù lúc đó ta mất hết mặt mũi, nhưng trong lòng ta cảm thấy rất vui. Vui vì cuối cùng ngươi cũng biết cách biểu đạt chính mình nghĩ gì!”
Khóe môi Phương Trần giật giật. Sư phụ à, mấy cái khác ngươi nói có đúng hay không ta không quan tâm. Nhưng ta độ khiếp lần thứ nhất mới sảy ra hơn chục ngày trước thôi mà! Lệ Phục tiếp tục nói:
“Nhưng sau khi chuyện đó sảy ra, trong lòng ta cảm thấy cực kì tự trách! Ta cảm thấy những gì ta dạy dỗ cho ngươi vẫn chưa đủ. Chính vì thế mới làm cho ngươi dùng cách im lặng như vậy để tỏ thái độ phản kháng lại với ta! Thế nên ta vẫn luôn tự kiểm điểm lại chính mình, muốn tìm một cơ hội để dạy cho ngươi đạo đối nhân xử thế. Ta muốn dạy cho ngươi biết rằng, nhân tình thế thái trên đời này không chỉ có mỗi sự nịnh nọt khéo léo đưa đẩy một cách cố ý, mà chúng ta phải xử lí sao cho nó đạt một cảnh giới cực kì hoàn hảo. Phải làm sao để có thể vừa nêu được quan điểm của chính mình, vừa có thể giữ thể diện cho người khác! Trước đây, mỗi khi ngươi đứng trước mặt ta, ngươi đều cố gắng đè ép suy nghĩ của chính mình. Mặc dù ta cảm thấy rất ổn, nhưng chắc chắn cảm xúc của ngươi rất tồi tệ! Chỉ biết quan tâm đến cảm xúc của người khác không phải là cách đối nhân xử thế tốt nhất. Đó chính là tự mua dây buộc mình! Nhưng nếu ngươi chỉ biết dùng sự im lặng để bày tỏ sự phản kháng của mình với ta thì lại cực đoan quá. Mà ngươi làm vậy cũng sẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân ngươi nữa! Ngươi nhìn xem, lần độ kiếp trước, nếu ngươi không phải cứ im lặng như vậy, mà có thể tự mở miệng nói chuyện thì có phải là ngươi đã có thể tự mình chọn quà bồi lễ của tám tên Hóa thần kia rồi hay sao, có đúng không? Nếu vậy thì ngươi đã có thể không để cho tám tên đó tặng ngươi mấy thứ rác rưởi rồi, mà cứ bắt bọn chúng tặng cho ngươi mấy bảo vật của Đại thừa kì luôn có phải hơn không?
Ánh mắt của Phương Trần dần dần trở nên rời rạc:
“...”
Nghe một lời của sư phụ bằng 10 năm đọc sách. Sư phụ à, trong mấy lời nói điên điên khùng khùng của ngươi thế mà lại có chút logic khó cãi được. Mà trong đó lại vừa có vẻ chẳng có logic gì cả. Điều này làm cho ta cảm thấy rất khó chịu nha. Lúc này, cuối cùng Phương Trần cũng hiểu được cảm giác của Du Khởi khi hắn ta thấy hắn hút thuốc, hút máu, luyện hóa huyết mạch yêu đế ngay trước mặt rồi. Lúc hắn lặp đi lặp lại những hành động đó mục đích để lầm thức tỉnh trí nhớ kiếp trước của hắn ta, chắc chắn lúc đó hắn ta cũng cảm thấy rất suy sụp. Sau khi nhắc lại sự việc lần trước xong, trên mặt Lệ Phục lộ ra vẻ thoải mái hơn, sau đó hắn ta nói:
"Trước đây ta vẫn luôn không nhắc tới chuyện lôi kiếp lần trước là bởi vì ta sợ ta phê bình như thế sẽ gây tổn thương cho ngươi. Thế nên ta vẫn luôn suy nghĩ cách nào đó để có thể bảo toàn thể diện cho ngươi. Nhưng hôm nay ngươi làm cho vi sư cảm thấy rất kinh ngạc và vui mừng! Ta vẫn còn chưa dạy cho ngươi đạo lí này, thế mà ngươi đã tự thay đổi bản thân, nhanh hơn vi sư một bước rồi. Nếu đã như vậy thì ta cũng không sợ làm ngươi tổn thương nữa.”
Phương Trần:
“???”
Hắn ngơ ngác hỏi:
“Sư phụ, ta tự thay đổi bản thân lúc nào vậy?”
Lệ Phục cười vui vẻ:
“Chính là vào hôm nay! Ngươi vừa cầm lấy pháp bảo mà vi sư giúp ngươi sửa chữa, còn hỏi vi sư thứ này là gì. Ta vừa nghe đã hiểu trong lòng ngươi chắc chắn đang nghĩ là vi sư không hề thay đổi gì nó cả. Nhưng ngươi không hề hùa theo, nói rằng vi sư sửa pháp bảo này tốt đến mức như thế nào đó, ngươi cũng không dùng phương pháp im lặng cực đoan để biểu đạt sự bất mãn với vi sư. Mà ngươi lại dùng phương pháp uyển chuyển như vậy để biểu đạt sự nghi ngờ của bản thân. Ngươi làm như vậy vừa có thể bảo toàn thể diện của vi sư, vừa có thể thể hiện cho vi sư thấy sự hoài nghi của ngươi. Đây chính là lí do mà ta khen ngợi ngươi đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận