Kêu Ngươi Đi Bán Muối, Ngươi Lại Thành Vô Địch

Chương 514 - E Ngại

Thanh Tuyệt và Ôn Lương lập tức đồng loạt gật đầu, sau đó sau lưng bọn hắn xuất hiện phân thân:
"Vâng!”
Cam Bần đúng ra vẫn còn cảm thấy có chút không cam tâm, nhưng khi nhìn thấy sự mạnh mẽ áp chế người khác trên khuôn mặt Hiền Minh, cuối cùng hắn vẫn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc gật đầu đáp ứng. Trên không trung, nơi giao giữa Nam Vực và Đông Vực! Sau khi 6 người đến nơi này, phân thân của Hiền Minh liền lấy ra một cái ngọc giản, sau đó hắn ta đánh giá tình trạng của Động Vực rồi nói một cách thản nhiên:
"Chờ đi.”
Ba người đồng thanh nói:
"Vâng, sư huynh!”
Một giây sau, ngọc giản rơi xuống đất, sau đó từ bên trong nó lan ra từng vòng ánh sáng bảy sắc, giống như đang kêu gọi... Một lát sau... Ầm Ầm... Trên chân trời, một vết nứt cực kì to lớn bắt đầu hé mở, giống như một trang giấy mỏng bị kéo rách ra vậy, không có quy tắc gì cả. Ở phần không gian đen như mực phía sau vết nứt, từ trong đó có hai cái đầu cực kì hung hãn bắt đầu lộ ra. Phía bên trái là đầu rồng, phía bên phải là đầu rắn. Đầu rồng thì mang lại cho người nhìn cảm giác cực kì uy nghiêm. Còn đầu rắn thì lại cho người nhìn cảm giác cực kì quỷ quyệt.

Khi yêu thú Long Xà chui ra khỏi vết nứt không gian, một luồng gió lạnh lẽo u ám đến vô tận thổi quanh, một luồng khí tức cực kì mạnh mẽ xuất hiện như muốn xé tan đất trời. Nhưng khi luồng sức mạnh đáng sợ này rơi xuống chỗ nhóm người và phân thân thì liền tiêu tán không còn gì cả. Khi yêu thú Long Xà chui ra khỏi vết nứt không gian môtk cách hoàn toàn, đám người Hiền Minh mới thấy rõ trên hai cái đầu của nó có hai bóng người lẳng lặng đứng thẳng trên đó. Người bên trái mang dáng vẻ đẹp trai, mặc môtk bộ áo bào màu đen. Hắn ta là Hòa Lợi Triệu Nguyên Sinh. Người phía bên phải thì đang đứng chắp tay lại, nhìn vẫn mang dáng vẻ nho nhã ôn hòa giống như trước kia. Hắn ta là Lăng Tu Nguyên. Nhìn thấy sự xuất hiện của Lăng Tu Nguyên và Triệu Nguyên Sinh, ánh mắt của Hiền Minh hơi khựng lại. Hắn ta nói một cách thản nhiên:
“Lăng đạo hữu, đã lâu không gặp. So với năm xưa thì ngươi đúng là càng ngày càng vô sỉ đấy.”
Lăng Tu Nguyên liếc nhìn về phía Hiền Minh, hắn cười với vẻ mỉa mai:
“Vẫn chỉ là phân thân mà thôi. Uyên Vân Sách, ngươi sợ hãi bản tọa đến như vậy hay sao?”
Hiền Minh cười ha ha, sau đó hắn ta lập tức nói:
"Lăng Tu Nguyên, cái quả nhân thật sự e ngại là gì có lẽ ngươi là người hiểu rõ nhất chứ. Ta không muốn lãng phí thời gian với ngươi. Nói đi, Hư Niết bây giờ đang ở đâu?”
Lăng Tu Nguyên cười nói:
"Ngươi muốn gặp hắn ta làm gì?”
Khóe miệng Hiền Minh hơi nhếch lên, nói:
“Đừng có hiểu rõ rồi còn cố tình giả nhu. Quả nhân muốn gì, ngươi còn hiểu rõ hơn chính ta mà.”
Từ khi bắt đầu, kể cả không có sự nhờ vả của mấy người đám Cam Bần thì trên thực tế Hiền Minh chắc chắn vẫn sẽ đi gặp Lăng Tu Nguyên. Lí do chỉ có một. Những việc liên quan đến tiêu giới đối với người có tu vi đại thừa đỉnh phong như hắn tầ nói thì có sức dụ hoặc rất lớn. Chỉ là do 3 người Cam Bần dễ bị dọa quá, thế nên hắn ta mới cố tình thuận tay lấy chút lợi ích nho nhỏ, sau đó mới đi gặp Lăng Tu Nguyên.
“Muốn gặp được Hư Niết không đơn giản như thế đâu.”
Lăng Tu Nguyên cười cười, sau đó đề cập luôn vào việc chính:
“Thứ nhất, tông của các ngươi tính kế tông của ta, chuyện này cần phải nói năng cho ra nhẽ. Điều ta cần rất đơn giản. Đó chính là đem toàn bộ 13 thành ở Đông vực của Đức Thánh tông giao lại cho Đạm Nhiên tông chúng ta. Ngoài ra, ta muốn có một trăm con Hợp Đạo Đại Yêu, còn yêu thú thì ta muốn có 1 vạn con. Trong số đó, số lượng yêu thú Phản Hư kì không được dưới 1 nghìn con. Cuối cùng, tính đến thiên ma nguyên thạch mà tông của các ngươi đã trộm mất của chúng ta. Ta không yêu cầu các ngươi phải bồi thương cho chúng ta một thiên ma nguyên thạch chất lượng tương tự, nhưng mà ngươi nhất định phải bồi thường cho ta một cái. Ta muốn xây dựng lại động Thiên Ma. Thứ hai, sau khi tất cả mọi thứ được đưa đến tay ta thì ta mới mời Hư Niết đến đây.”
Hiền Minh nghe vậy thì đáp một cách không chút do dự:
"Được, Cam Bần, ngươi đi sắp xếp đi.”
Với tiền đề đề cao lợi ích bản thân lên trên hết, chắc chắn bây giờ hắn ta chỉ muốn được gặp Lệ Phục càng nhanh càng tốt mà thôi. Hơn nữa những thứ kia cũng chẳng phải là đồ của bản thân hắn. Cam Bần nghe vậy thì ngẩn người. Hắn ta vội vàng truyền âm nói:
"Sư huynh, hiện tại trong tông môn chúng ta không có nhiều yêu thú và thiên ma nguyên thạch đến thế đâu.”
Những thứ tốt như vậy thì khi mới vào Đức Thánh tông chắc chắn sẽ bị đám người bọn hắn vơ vét cho bằng hết. Làm sao mà có khả năng còn dư lại trong Đức Thánh tông được cơ chứ? Hiền Minh nhàn nhạt hỏi:
"Nếu như ở đây không có vậy thì ở đâu có?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận