Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 102. Liêu muội 6

Chương 102. Liêu muội 6


Nhất là Nguyễn Hưng Quốc, buổi tối ngày đó bị đánh một chút, trong lòng hắn kỳ thật không phục, hơn nữa chú hai nói với hắn, bảo hắn khỏi cần ấm ức như vậy.

Hắn vốn định hai ngày nay tìm thời cơ phản kháng, hiện tại trong lòng thầm may mắn bản thân vẫn chưa kịp hành động.

Bởi vì mẹ già Vương Hữu Quý bị bắt lại, nhóm mẹ chồng hung ác khác cũng không dám manh động, chỉ đành trơ mắt nhìn đám con mình bị bắt đi.

Chủ nhiệm Hồ dùng hành động nói cho mọi người: Lần này liên đoàn phụ nữ đến bắt thật.

Bà uy phong lẫm lẫm để dân binh bắt toàn bộ người trên danh sách bắt lại, sau đó nói với Nguyễn Dao: "Thanh niên trí thức Nguyễn, cô theo chúng tôi đi đến đội sản xuất khác bắt người đi."

Nguyễn Dao gật đầu: "Được"

Vì thế liên đoàn phụ nữ mang theo một hàng dân binh, hùng hổ đến lại hùng hổ rời đi, để lại nhóm xã viên cả buổi đều không lấy lại tinh thần.

**

Xe ngựa chỉ có ba chiếc, đương nhiên không thể mang theo toàn bộ người.

Ngoại trừ Vương Hữu Quý và mẹ già của hắn ra, những người khác đều tạm thời bị mang về Công Xã trước.

Vương Hữu Quý và mẹ già của hắn bởi vì hành vi ác liệt bị trở thành điển hình, đến mỗi một đội sản xuất đều giống như những con lợn bị nâng ra diễu hành.

Vương Hữu Quý: "..."

Mẹ già Vương Hữu Quý: "..."

Hai mẹ con chúng tôi có câu thô tục không biết có nên nói hay không.

Một ngày này, Công Xã Thiết Nhân như bị gió lốc thổi qua, mỗi một đội sản xuất đều bị bắt đi không ít đàn ông, ít thì hai ba người, nhiều thì đến mười mấy người, tổng cộng cộng lại sắp hơn trăm người.

Những người này sau khi bị bắt lại đưa đến nông trường đi làm việc vất vả nhất việc bẩn thỉu nhất, việc gánh phân đương nhiên rơi xuống trên người Vương Hữu Quý và mẹ già của hắn.

Vương Hữu Quý: "..."

Mẹ già Vương Hữu Quý: "..."

Tới hôm nay Công Xã chiếu phim rồi.

Sau khi tan tầm tất cả người của đội sản xuất mang theo lương khô sáng sớm chuẩn bị tốt, cầm lấy ghế tiến đến Công Xã.

Ngoại trừ tuổi quá nhỏ hoặc là quá già, cơ hồ toàn bộ mọi người của Công Xã đều lên đường.

Đi vào sân bãi chiếu phim, tiếng người huyên náo, còn có một số người không giành được vị trí leo lên trên cây ngồi.

Mùa hè đám muỗi rất nhiều, trên mặt trên mỗi người đều bị đốt rất nhiều, nhưng tất cả mọi người luyến tiếc rời đi, vẻ mặt vui tươi hớn hở, chờ đợi phim nhanh chóng phát ra.

Đột nhiên, một hàng dân binh chạy lên bục giảng, lột màn che phim xuống.

Mọi người kinh ngạc đến ngây người: Chuyện gì thế này, không chiếu phim sao?

Đám người làm ầm lên.

Đúng lúc này, đội trưởng Hồ và Nguyễn Dao bước lên bục giảng, phía sau còn có một đám người bị trói dừng tay chân người.

Mọi người vừa thấy, à, đây không phải thân thích của đám người sao? Không phải là người của đội sản xuất sao?

Chủ nhiệm Hồ cầm loa to, nghiêm mặt hét lớn: "Im lặng! Phim đợi lát nữa sẽ chiếu lên, mọi người an tâm chớ vội, trước khi chiếu phim điện ảnh, chúng tôi muốn tiến hành một sự kiện quan trọng hơn."

"Quốc gia cố gắng phá bỏ tứ cựu, ban bố pháp luật bảo đảm quyền lợi của trẻ em phụ nữ, cũng vì thế liên đoàn phụ nữ chúng tôi làm rất nhiều tuyên truyền, nhưng có một số người vẫn dửng dưng như cũ, hôm nay tôi sẽ nói cho mọi người biết, bạo hành gia đình là trái pháp luật, phải bị trừng phạt, dẫn người tới đây!"

Người đầu tiên bị áp lên là Vương Hữu Quý và mẹ già hắn.

Nguyễn Dao cũng cầm một cái loa: "Đây là Vương Hữu Quý của đội sản xuất Tây Câu, đây là mẹ hắn Lâm Kim Thoa, Vương Hữu Quý từ lúc kết hôn tới nay, nhiều lần ẩu đả với vợ hắn, thời điểm nghiêm trọng nhất đánh gãy xương sườn của vợ, loại này hành vi không chỉ có vi phạm pháp luật, hơn làm cho người ta vô cùng khinh thường, làm một người đàn ông đội trời đạp đất, bản lĩnh lớn nhất chính là đánh vợ, mọi người nói xem, có mất mặt hay không?"

Nói đến đây, Nguyễn Dao vỗ tay, rất nhanh đã có hai người dân binh cầm đèn pin đi lên.

Bọn họ bắt tay mở đèn pin lên, hai cái đèn pin đồng loạt chiếu lên mặt của Vương Hữu Quý và mẹ già của hắn.

Nguyễn Dao tiếp tục nói: "Mọi người thấy rõ chưa, phải thật nhỡ kỹ hai khuôn mặt này, hai người này một người tên là Vương Hữu Quý, một người tên là Lâm Kim Hoa!"

Đèn pin chiều vào trên mặt của Vương Hữu Quý cùng mẹ già hắn, mặt của hai người cứ như vậy xuất hiện rõ ràng ở trước mặt mọi người.

Vương Hữu Quý: "..."

Mẹ già Vương Hữu Quý: "..."

Suy nghĩ muốn chết có luôn rồi đây.

Mọi người đều kinh ngạc: Rốt cuộc là thao tác quỷ dị gì thế?

Thân thích của nhà họ Vương lại cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nữa, bị tóm lên đến thì thôi, thế mà còn muốn bị phê đấu trước mặt đám người của cả Công Xã, mất mặt quá quá đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận