Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 63. Đối tượng 1

Chương 63. Đối tượng 1


Tục ngữ nói con trai út là cháu đích tôn, là vận mệnh của gia tộc, trong bốn đứa con, Triệu Hương Lan thương đứa con trai út Nguyễn Hưng Khang nhất.

Huống hồ dáng dấp Nguyễn Hưng Khang ưa nhìn, lại còn thông minh, còn có công việc chính thức, là người có tiền đồ nhất trong nhà.

Triệu Hương Lan lôi kéo con trai út, lo lắng hỏi: "Ngày mai con không cần phải đi làm, sao đã trễ như này rồi mới trở về nhà?"

Mắt Nguyễn Hưng Khang giật một cái: "Lúc tan làm con bị lãnh đạo gọi đi họp, sau đó nói chuyện phiếm với đồng nghiệp một lát nên quên mất thời gian."

Triệu Hương Lan oán giận nói: "Đồng nghiệp đó là người nào thế, nói chuyện phiếm phải biết chọn thời điểm chứ, nếu con đói chết thì hắn ta có bồi thường nổi không?"

Nguyễn Hưng Khang mấp máy môi, không trả lời.

Cậu ta nào có nói chuyện phiếm với đồng nghiệp chứ, cậu ta đi buôn bán thì có, hôm nay còn hời được năm tệ, vốn ban đầu tâm trạng rất vui vẻ, nhưng bây giờ cậu ta hoàn toàn cười không nổi.

Trong lòng cậu ta giống cứ bất an, thấp thỏm lo sợ.

Không biết sao Nguyễn Dao lại biết chuyện cậu ta mua bán, vì không để người khác phát hiện, ngay cả người trong nhà cậu ta cũng không nói.

Mặc dù Nguyễn Hưng Khang là người thông minh nhất trong nhà họ Nguyễn, bình thường chủ kiến cũng nhiều, như dù sao cậu ta cũng mới vừa tròn mười tám tuổi, hơn nữa vẫn luôn sinh hoạt tại đội sản xuất, bị một Nguyễn Dao uy hiếp, tay chân không khỏi luống cuống.

Bên này Nguyễn Hưng Khang hãi hùng khiếp vía, Nguyễn Dao lại nhẹ nhõm trở về chỗ thanh niên tri thức.

Cô lựa chọn không nói ra hai nhược điểm của Nguyễn gia chủ yếu có hai nguyên nhân.

Một là vì bảo vệ bản thân, cô đơn thương độc mã, nếu như lời nói khiến nhà họ Nguyễn thẹn quá hóa giận, nói không chừng sẽ giết chết cô.

Hai là từ góc độ của tâm lý học mà nói, cố gắng kéo dài thời gian sợ hãi hết mức có thể sẽ khiến đối phương suy sụp.

Thoáng cái đã đến giữa trưa ngày hôm sau.

Nguyễn Dao ăn cơm trưa xong cũng không nghỉ ngơi, lấy cớ ở văn phòng có văn kiện cần phải xem, cô từ chỗ thanh niên tri thức đi tới phía Đả Cốc Trường.

Lúc này tất cả mọi người đều đang ở chỗ nghỉ ngơi, hơn nữa bây giờ cũng không phải thời điểm thu hoạch vụ thu cho nên Đả Cốc Trường gần như là chẳng có ai.

Nắng gắt như lửa, thiêu đốt mặt đất, ve sầu ở trên cây réo lên không ngừng.

Nguyễn Dao quét mắt nhìn qua một vòng Đả Cốc Trường, không thấy Nguyễn Hưng Khang đâu, ngay lúc cô nghĩ đối phương muốn lỡ hẹn, Nguyễn Hưng Khang không biết từ nơi nào xuất hiện.

Đôi mắt cậu ta yếu ớt nhìn Nguyễn Dao: "Tôi ở đây, là ai nói cho chị biết việc liên quan tới tôi?"

Đêm qua, ban đầu cậu ta chấn động, sợ hãi, nhưng ngay sau đó cậu ta lại bình tĩnh lại.

Cậu ta đoán rằng trong tay Nguyễn Dao hẳn là không có nhược điểm chính xác, bằng không cũng sẽ không chờ tới tận bây giờ mới nói ra, vì thế cậu ta cân nhắc đến việc sẽ không đến đây, lúc đó nếu Nguyễn Dao dám nói ra ngoài, cậu ta sẽ đi báo cáo cô tội phỉ báng.

Ai ngờ ý tưởng này mới vừa hiện lên trong đầu, chợt nghe được mẹ của cậu ta nói, Nguyễn Dao được tuyển cử làm chủ nhiệm Liên Đoàn Phụ Nữ của đội sản xuất, càng phiền toái hơn chính là, cô còn được đánh giá thành "Phần tử tiên tiến yêu nước dám làm việc nghĩa".

Cứ như vậy, cho dù cậu ta đi báo cáo đối phương phỉ báng, chỉ sợ rằng cán bộ lãnh đạo cũng chẳng thèm suy nghĩ mà tin tưởng lời của cô.

Cho nên cuối cùng cậu ta vẫn tới đây.

Nguyễn Dao nhìn thấy cậu ta, ra vẻ thần bí nói: "Cái này tôi không thể nói cho cậu biết, nếu đến lúc đó cậu tìm đối phương gây phiền toái thì sẽ không hay lắm."

Nguyễn Hưng Khang cau lại: "Rốt cuộc chị, hay các người muốn như nào?"

Những lời cậu ta vừa rồi chỉ là đang lừa gạt cô, không ngờ thực sự có người thứ ba biết chuyện cậu ta buôn bán chợ đen.

Nguyễn Dao không trả lời cậu ta, quay người đi đến gốc cây du bên cạnh Đả Cốc Trường.

Nắng gắt chói chang, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống, đất loang lổ vệt nắng, gió nhẹ thổi qua, nháy mắt xua tan không khí khô nóng.

Nhưng trò này đối với Nguyễn Hưng Khang là vô dụng, gương mặt cậu ta vẫn cứ tuấn tú như trước: "Tốt nhất là chị đừng giở trò."

Cậu ta sốt ruột rồi cậu ta sốt ruột rồi cậu ta sốt ruột rồi.

Hỉ nộ gì đều hiện hết lên mặt, xem ra vẫn còn non lắm.

Nguyễn Dao: "Trước khi tôi nói cho cậu mục đích của tôi, trước tiên là quay về vấn đề của tôi cái đã."

Nguyễn Hưng Khang cau mày: "Vấn đề gì?"

Nguyễn Dao ung dung ném ra vấn đề: "Cha mẹ tôi đã nói với các người cái gì? Tôi muốn biết toàn bộ."

"Cha mẹ chị đánh điện tín tới đây, nói rằng chị trộm mất hơn bốn trăm tệ trong nhà, bảo chúng tôi hỗ trợ lấy tiền trở về, sau đó bọn họ sẽ cho chúng tôi một chút thù lao."

"Bao nhiêu?"

"Năm mươi tệ."

Nguyễn Dao nhướng mày một cái: "Chỉ có năm mươi tệ mà đã mua chuộc được cậu rồi sao?"

Nguyễn Hưng Khang không trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận