Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 156. Thật sự quá giống 3

Chương 156. Thật sự quá giống 3


Tuy rằng Nguyễn Bảo Vinh không xấu xí, nhưng cũng không đẹp trai gì, nhưng bọn họ lại sinh ra một đứa con gái như Nguyễn Dao, thật đúng là tre xấu mọc ra măng tốt.

Chỉ có điểm này là trong lòng Triệu Hương Lan rất không phục.

Triệu Hương Lan xoay người nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng Nguyễn Bảo Điền vẫn không ngủ.

Ngày hôm sau Nguyễn Dao mua thịt đến Nguyễn gia, nói là vì biếu bác Nguyễn Bảo Điền, khiến Nguyễn Bảo Điền kích động đến đỏ cả hốc mắt.

Thấy có thịt ăn, cả nhà Nguyễn gia đều rất hưng phấn, đặc biệt là Triệu Hương Lan, càng nhiệt tình kéo cô ngồi bên cạnh mình.

Trong lúc ăn cơm, Nguyễn Dao quan sát một chút, ngoại trừ thái độ của Nguyễn Bảo Điền đối với cô rất tốt, những thứ khác không nhìn ra gì khác thường.

Để không rút dây động rừng, cô không mạo hiểm hỏi, vốn định hai ngày nữa sẽ tìm cơ hội thăm dò một chút, ai ngờ ngày hôm sau Nguyễn Bảo Điền đã trở về trung đội chăn nuôi.

Cô không thể làm gì khác hơn là từ bỏ chuyện này..

Phản ứng về sách ảnh rất tốt, người ở công xã, dù là trẻ em hay người lớn đều đang thảo luận về nội dung của sách ảnh, gặp phải những từ không hiểu sẽ đi hỏi mọi người.

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa tháng, rất nhiều thành viên công xã đã nhận biết được chừng mười từ, trẻ em có trí nhớ tốt, học tập nhanh hơn.

Quan trọng hơn, thông qua việc quảng bá sách ảnh, nhiều người nhận ra rằng bức hại phụ nữ và trẻ em là hành vi vi phạm pháp luật.

Những người đàn ông thích bạo lực gia đình sau khi bị bắt đến nông trường, hàng ngày chăm chỉ làm lụng, làm nhiều mà ăn ít, cộng với lo lắng về việc cả đời không ra được, vì vậy hầu hết mọi người đều nhanh chóng thỏa hiệp.

Bọn họ chủ động thừa nhận sai lầm của mình và hứa trong tương lai sẽ không đánh vợ hoặc con gái nữa, các đồng chí của Liên đoàn Phụ nữ sau khi xem xét đã đồng ý thả họ về, và nói rằng sau này sẽ tiếp tục quan sát, nếu họ không làm những gì họ nói thì sẽ bị bắt lại, lần này bị bắt lại thì đừng nghĩ đến việc được thả ra ngoài.

Mọi người liên tục cam đoan nhất định sẽ không đánh vợ nữa, hơn nữa trước đây cũng bắt người để tuyên truyền, nếp sống của công xã Thiết Nhân trong thời gian ngắn đã thay đổi tốt hơn khá nhiều.

Vì địa vị của phụ nữ đã được cải thiện, khi ở nhà không còn lo lắng hay sợ hãi về việc bị đánh đập nữa. Thu hoạch vụ thu này họ tích cực hơn rất nhiều so với những năm trước, đến nỗi công xã Thiết Nhân đã hoàn thành công việc thu hoạch vụ thu sớm hơn ba ngày so với các công xã khác.

Thêm cả chuyện sách ảnh, trong cuộc họp, chủ tịch huyện đề cử công xã Thiết Nhân hai lần, thư ký Trần cũng được khẳng định và khen ngợi, điều này làm cho thư ký Trần vui đến mức muốn bay lên luôn.

Thư ký Trần cầm chén uống một ngụm trà, thỏa mãn thở dài nói: "Năm nay công xã Thiết Nhân được mùa bội thu, các xã viên không phải đói bụng, đây là tin tốt nhất nghe được trong mấy năm nay."

Nhớ lại những năm trước, nạn đói xảy ra trên khắp cả nước, rất nhiều người phải chịu đói, những năm đó thực sự quá cực khổ.

Bây giờ nhớ lại ông cũng sợ, chỉ hy vọng cuộc sống như vậy sẽ không bao giờ diễn ra một lần nữa. Sau này mùa màng mỗi năm đều bội thu, mỗi người đều có thể ăn đầy đủ, đất nước cũng có thể phát triển ngày càng tốt hơn.

Chủ nhiệm Hồ gật đầu: "Còn không phải sao, nhìn thấy trong kho hàng chứa đầy lương thực, trong lòng cũng không hoảng hốt nữa."

Thư ký Trần: "Lần này chủ tịch huyện còn tập trung biểu dương công tác tuyên truyền của Liên đoàn Phụ nữ các bà, đặc biệt là chuyện sách ảnh làm rất tốt, sau này cần tiếp tục phát huy."

Nói đến chuyện này, chủ nhiệm Hồ cũng cười đến mức không ngậm miệng lại được: "Chủ nhiệm Thái cũng biểu dương công xã chúng tôi trong hội nghị, còn bảo các công xã khác học tập theo chúng tôi, nói tiếp, lần này có thể có thành tích như vậy, thật may là nhờ có thanh niên tri thức Nguyễn."

Nếu không phải cô có những ý tưởng sáng tạo như vậy thì công xã Thiết Nhân của họ cũng không thể nổi bật lên giữa nhiều công xã như thế.

Thư ký Trần liên tục gật đầu: "Nữ đồng chí thanh niên tri thức Nguyễn kia quả thật rất tốt, đến cuối năm tăng tiền lương lên một chút, phải rồi, cô ấy còn chưa vào Đảng đúng không?"

Chủ nhiệm Hồ lắc đầu: "Tôi nhớ là chưa."

Thư ký Trần buông chén xuống nói: "Vậy lúc cô ấy trở lại đây, bà nhớ bảo cô ấy nộp đơn xin kết nạp Đảng nhé."

Từ khi Nguyễn Dao đến công xã, công xã Thiết Nhân bọn họ đã được lên báo nhiều lần và được lãnh đạo khen ngợi trước công chúng, trước đây làm gì có khoảnh khắc nào tỏa sáng như vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận