Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 185. Đây là thiếu nhân tính hay là suy đồi đạo đức vậy? 1

Chương 185. Đây là thiếu nhân tính hay là suy đồi đạo đức vậy? 1


Không có ác mộng, mộng xuân thì có một cái.

Ôn Bảo Châu thả khung ảnh trong tay xuống, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi giáo sư Cố, chưa có sự đồng ý của bà đã đụng vào đồ đạc trong phòng.”

Giáo sư Cố nhìn về phía khung ảnh trên bàn, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ bi thương: “Không sao, ảnh chụp là để cho người ta xem mà.”

Ôn Bảo Châu chớp chớp mắt: “Người trong khung ảnh này hẳn là đồng chí Tần khi còn bé và mẹ của anh ấy ạ, mẹ của đồng chí Tần thật là đẹp.”

Cô ấy cho rằng Nguyễn Dao đã rất xinh đẹp rồi, không ngờ nữ đồng chí trong khung ảnh này cũng vô cùng đẹp, nét đẹp của hai người không giống nhau, nhưng đều khiến cho người ta rất thích.

Giáo sư Cố đi qua, cầm khung ảnh, lấy tay lau kính: “Ừ, đây là cháu ba và mẹ của nó.”

Cô con gái đáng thương của bà, còn trẻ như vậy đã mất, khiến bà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, loại đau đớn này trải qua một lần là đủ rồi.

Nguyễn Dao nhìn vẻ mặt giáo sư Cố có chút bi thương, trong lòng không khỏi lộp bộp rơi xuống.

Chẳng lẽ mẹ của Tần Lãng đã không còn nữa?

Giáo sư Cố lau sạch khóe mắt ẩm ướt, buông khung ảnh xuống xoay người lại: “Đều đói bụng rồi chứ? Cơm tối đã làm xong rồi, tất cả ra ngoài ăn đi.”

Nguyễn Dao nhìn giáo sư Cố, chọn giả vờ như không nhìn ra, nắm tay bà cười nói: “Được ạ, vừa nãy cháu còn nằm mơ thấy đồ ăn ngon đấy.”

Ôn Bảo Châu vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là cô mơ thấy đồ ăn ngon, bảo sao cô còn nói nóng quá, lại còn cười vui vẻ như thế. Lỗ tai này của tôi thật không ổn rồi, lại nghe thành lớn quá.”

Nguyễn Dao: “...”

Em gái à, đừng có nói đến chuyện người ta không muốn vậy chứ, chúng ta nên bỏ qua cái chủ đề này.

Giáo sư Cố nghe hai người đều nói đói bụng, cũng không để ý đến sự khó chịu, vội vàng dẫn hai cô bé đến phòng ăn.

Tần Lãng cùng mấy người Lâu Tuấn Lỗi đã ở trong phòng ăn từ sớm, đồ ăn cũng đã bưng lên đầy một bàn, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.

Cố Việt Trạch vốn đang đấu võ mồm với Tần Lãng, đột nhiên nhìn thấy Nguyễn Dao đi tới, một giây liền biến thành fan em trai .

“Đồng chí Nguyễn, cuối cùng chị cũng dậy rồi! Nghe bà nói chị đến đây, chị không biết em vui biết bao nhiêu đâu”.

Nguyễn Dao còn chưa kịp trả lời, chỉ thấy Tần Lãng khẽ cười: “Nhìn ra được em thật sự rất vui, hết lần này đến lần khác chạy đến trước cửa nữ đồng chí người ta rình mò.”

Mặt Cố Việt Trạch lập tức đỏ lên: “Anh ba, anh không nói chuyện cũng không ai bảo anh câm đâu, em chỉ là đi xem đồng chí Nguyễn đã dậy chưa, nào có bỉ ổi như anh nói!”

Môi mỏng của Tần Lãng nhếch lên: “Trên đời này có rất nhiều người ngu xuẩn mà không tự biết, cũng có rất nhiều người hèn hạ mà không tự biết.”

“...”

Cố Việt Trạch sắp khóc, cậu ta mới không hèn hạ vậy đâu.

Lãng nói lời ác độc, Lâu Tuấn Lỗi đồng cảm nhìn cậu ta.

Nguyễn Dao đã sớm chứng kiến lời nói ác độc của Tần Lãng, nếu bình thường có lẽ cô còn có thể giúp nói lại, nhưng bây giờ cô rất chột dạ, cho nên Cố Việt Trạch chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.

Không biết giáo sư Cố có phải cố ý hay không mà hết lần này đến lần khác sắp xếp vị trí của cô bên cạnh Tần Lãng.

Nhìn hai người cách nhau không đến mười mấy cm, tai Nguyễn Dao không khống chế được mà nóng lên.

Giáo sư Cố ngồi đối diện hai người, nhìn hai người bọn họ rồi cười như một đứa trẻ: “Cháu ba, tay của bà không với tới được, nhờ cháu chiếu cố Dao Dao vậy.”

Nguyễn Dao: “...”

Nếu giáo sư Cố không lấy lý do qua loa có lệ như vậy, có lẽ mọi người sẽ tin tưởng lời của bà.

Bình thường Tần Lãng đều rất thờ ơ với phụ nữ và thích mặc kệ, ngay khi mọi người cho rằng anh sẽ từ chối.

Tần Lãng cầm đũa lên, gắp một đũa mướp đắng bỏ vào bát của Nguyễn Dao: “Mướp đắng hạ hỏa, ăn nhiều một chút có thể ngăn ngừa bị kích thích.”

Nguyễn Dao: “...”

Người này thật xấu xa, lại dùng cái này để chế giễu cô bị kích thích tối hôm qua.

Ánh mắt cô đảo qua một bàn thức ăn, cầm đũa gắp một đũa trứng xào rau hẹ cho anh: “Rau hẹ có tác dụng ôn trung hành khí và bổ thận, ăn nhiều một chút có thể phòng thận hư và liệt dương.”

“Phụt…”

Lời vừa nói ra, toàn bộ người trên bàn suýt chút nữa cười phun ra.

Nhất là Cố Việt Trạch, gương mặt đẹp trai hưng phấn đỏ lên, vui sướng khi người gặp họa nhìn Tần Lãng, bộ dáng kia giống như đang nói “anh ba, anh cũng có ngày hôm nay.”

Mọi người đều cho rằng Tần Lãng sẽ xấu hổ hoặc tức giận, ai ngờ mắt đào hoa của anh khẽ nhíu: “Xem ra đồng chí Nguyễn rất quan tâm đến tôi... Về phương diện này, nếu tôi từ chối thì lại bất kính rồi.”

Nói xong anh bình tĩnh gắp trứng xào rau hẹ Nguyễn Dao gắp cho anh, bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành.

Nguyễn Dao: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận