Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 252. Thật là xấu hổ mà 4

Chương 252. Thật là xấu hổ mà 4


Hai anh em Nguyễn Hưng Quốc và Nguyễn Hưng Dân trố mắt nhìn nhau, không nhịn được khuyên anh ta: “Thằng hai, chú mới về nhà, không cần liều mạng như vậy.”

Nguyễn Hưng Phú lắc đầu một cái: “Em gái họ nói em làm sai chuyện, phải làm người đàn ông tốt gấp đôi, như vậy Trân Trân mới tha thứ cho em.”

Nói xong cũng không quan tâm hai người này, hăng hái tiếp tục bổ củi.

Nguyễn Hưng Quốc và Nguyễn Hưng Dân: “...”

Người anh em, chú liều mạng như vậy tốt lắm hả? Chú như vậy khiến chúng tôi trông thật vô dụng!

Vì không để cho một mình Nguyễn Hưng Phú làm hết việc nhà, hai anh em Nguyễn Hưng Quốc và Nguyễn Hưng Dân không làm gì khác hơn là tham gia vào đội ngũ chẻ củi.

Rầm rầm rầm rầm, ba anh em liều mạng như vậy, người này còn cố sức hơn người kia.

Hàng xóm bên cạnh thấy vậy, kinh ngạc: Bộ ba anh em nhà họ Nguyễn này uống nhầm thuốc rồi à, buổi tối còn đi chẻ củi làm gì?

Chẻ củi xong, Nguyễn Hưng Phú tắm rửa cho bản thân thật sạch, chuẩn bị lên giường ngủ.

Ai ngờ bị Dương Trân Trân đá một đá rơi xuống giường: “Bây giờ tôi đã quen ngủ một mình, anh đi lên giường đất ngủ đi.”

Nguyễn Hưng Phú: “...”

Dương Trân Trân thấy anh ta đứng im, còn tưởng rằng anh ta muốn phản kháng, lấy dũng khí nói: “Nếu, nếu anh không đi, tôi sẽ ly dị với anh!”

Nguyễn Hưng Phú: “...”

Trước kia nghe người ta nói sông có khúc người có lúc, anh ta còn không tin, bây giờ cuối cùng anh ta đã tin rồi.

Trước kia đều là anh ta dùng việc ly dị để uy hiếp vợ mình, không ngờ đến bây giờ anh ta lại bị uy hiếp ngược lại.

Mẹ nó, quan trọng nhất là anh ta lại không dám phản bác hay chống lại!

Dương Trân Trân thấy anh ta trừng mắt nhìn mình, cho là anh ta sẽ ra tay đánh mình, theo bản năng bảo vệ bụng mình.

Hồng Thắng Nam và Lâm Thu Cúc núp ở cửa sổ, trong tay hai người cầm hai cây gậy, chuẩn bị đợi khi Dương Trân Trân kêu lên, các cô sẽ vọt vào.

Tất cả mọi người đều cho rằng Nguyễn Hưng Phú muốn ra tay đánh người, kết quả anh ta ôm gối và chăn của mình, đáng thương nói: “Trân Trân, vậy lúc nào anh mới có thể về giường ngủ?”

Dương Trân Trân: “???” Cứ chịu thế à?

Nguyễn Hưng Phú cho rằng vợ không muốn quan tâm mình nữa, cúi thấp đầu, vừa mở cửa đã thấy chị dâu cả và em dâu ba mỗi người cầm cây gậy núp ở cửa sổ.

Lâm Thu Cúc lúng túng cười nói: “Ha ha ha, chúng ta nghe thấy tiếng chuột, đi ra đập chuột.”

Bây giờ anh ta không phải là con chuột chạy qua đường người người đều muốn đánh hay sao?

Nguyễn Hưng Phú đỏ mắt, không nhịn được “Hu” một tiếng, khóc lóc chạy đi.

Lâm Thu Cúc: ???

Hồng Thắng Nam: ???

Qua năm, gieo trồng mùa xuân bắt đầu.

Gieo trồng mùa xuân và mùa thu là hai chuyện quan trọng nhất trong năm, tất cả các xã viên đều cầm nông cụ xuống ruộng.

Xới đất, thoát nước, làm cỏ, đào mương, làm chuẩn bị trước khi bắt đầu gieo trồng.

Năm trước mấy sản phẩm đồ đan bằng liễu đã hết hàng sau mấy lần bán, bây giờ đã qua tết, sản lượng tiêu thụ rơi vào tình trạng ế ẩm, trong xưởng không có đơn đặt hàng mới, cho nên phần lớn người trong xưởng đều trở về đội sản xuất của mình, xuống ruộng làm việc.

Mặc dù công xưởng không có đơn đặt hàng mới, nhưng Nguyễn Dao cũng không nhàn rỗi.

Thừa dịp bây giờ có thời gian, cô và mấy người lành nghề bắt đầu nghiên cứu sản phẩm mới, chuẩn bị cho hội chợ Canton vào tháng Tư tới.

Bây giờ nhìn thì thấy sản phẩm của bọn họ rất nhiều, nhưng lại không thích hợp cầm đi tham gia hội chợ Canton.

Trong nước trồng cây cấm phá rừng, nhưng nước ngoài không có, bọn họ muốn làm bao nhiêu tủ gỗ cũng được, cho nên những rương này chưa chắc đã có ưu thế, vẫn phải chăm chút về hình dáng và kiểu dáng hơn để làm ra sản phẩm tinh xảo, phức tạp hơn, như vậy mới có thể bán được giá cao.

Ngày hôm nay đột nhiên trưởng xưởng Ngô đến công xưởng, không giống như những lần trước, mặt mày sa sầm, sắc mặt nhìn qua rất khó coi.

Vừa thấy Nguyễn Dao, ông ấy đã đưa đồ mình mang đến ra: “Phó trưởng xưởng Nguyễn, cô nhìn thử đồ này chút đi.”

Nguyễn Dao lấy tới nhìn thử, ngay sau đó nhíu mày nói: “Đây... Không phải là sản phẩm công xưởng chúng tôi sản xuất.”

Cô rất nghiêm khắc kiểm định vật liệu, mỗi một dạng vật liệu đều yêu cầu phải nhẵn bóng, không đâm tay, nhưng bề mặt của sản phẩm trước mặt này lại rất xù xì, cho nên cô có thể chắc chắn đây không phải là sản phẩm do công xưởng bọn họ sản xuất.

Trưởng xưởng Ngô trầm mặc nói: “Đúng vậy, là sản phẩm xuất hiện cách đây không lâu, kiểu dáng giống nhau, dùng vật liệu giống nhau, giá cả lại rẻ hơn chúng ta hai hào!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận