Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 393. Người phụ nữ này, thật là thú vị 6

Chương 393. Người phụ nữ này, thật là thú vị 6


Nghĩ đến mấy năm nay, gã đi theo làm tùy tùng cho anh Thâm, nhưng từ trước đến nay anh Thâm lại không xem gã là người, nghĩ tới đây, đáy mắt gã hiện lên vẻ ngoan lệ.

Chỉ là lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt gã lại khôi phục lại thái độ kính cẩn như trước kia: “Anh Thâm, em sai rồi, anh Thâm tha cho em lần này đi!”

Đinh Hạo Văn cúi đầu khom lưng, ăn nói khép nép xin lỗi, liên tục bảo đảm, dáng vẻ đó với dáng vẻ kiêu ngạo lúc đánh Nguyễn Thanh Thanh trước đó quả thực khác một trời một vực.

Nguyễn Dao nhìn thấy dáng vẻ mềm nhũn chân của gã, trong lòng thầm cười lạnh, đồng thời ánh mắt rơi trên người được gọi là “anh Thâm”.

Trông anh Thâm khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, vóc người không cao to, nhưng khí thế rất mạnh, nhất là vết sẹo ở trên mặt, còn có khuôn mặt dữ tợn, đều đang nói rõ ràng cho người khác: Bố mày không dễ chọc.

Không giống với vẻ mặt hám gái của Đinh Hạo Văn, anh Thâm nhìn thấy dung mạo của Nguyễn Dao, ánh mắt trên mặt không có một tia thay đổi.

Anh ta lạnh lùng liếc mắt nhìn Nguyễn Dao: “Tốt nhất là cô không nên giở trò bịp bợm gì, bằng không người thua thiệt là cô.”

Nguyễn Dao làm ra ánh mắt sợ hãi, thân thể rụt vào trong góc tường, không hé răng.

Trực giác nói cho cô biết, đây là một người đàn ông đáng sợ, cô có thể dùng sắc và lời dụ dỗ thuyết phục Đinh Hạo Văn, lại không thể dùng chiêu thức ấy để đối phó với người đàn ông trước mắt này.

Đinh Hạo Văn cũng không dám nán lại, liền vội vàng đi ra ngoài theo, vừa đi ra khỏi, đã nghênh đón một trận mắng chửi đổ xuống đầu.

“Tại sao mày lại bắt người phụ nữ kia về? Lẽ nào mày không biết thân phận của cô ấy sao?”

Đinh Hạo Văn hơi khom thắt lưng: “Em biết, nhưng người phụ nữ này lớn lên xinh đẹp như vậy, chắc chắn có thể bán được với giá cả rất cao!”

Anh Thâm nhấc chân, lại đạp một cước lên người gã: “Ngu xuẩn, cô ấy là xưởng trưởng của căn cứ dầu mỏ, lại được bầu thành phần tử yêu nước tiên tiến, một khi bị điều tra ra, tao và mày đều phải mất mạng! Đồ không biết sống chết, lúc trước tao đã từng nói bao nhiêu lần rồi, làm bất kỳ việc gì cũng phải thông qua sự đồng ý của tao, xem ra là trong mắt mày không có người đại ca này nhỉ?”

Đinh Hạo Văn lại liên tiếp xin lỗi và bày tỏ lòng trung thành: “Anh Thâm, em không có ý nghĩ như vậy, em vẫn luôn coi anh là đại ca, chỉ là năm nay tin tức thay đổi rất căng, thu nhập của xã đoàn chúng ta càng ngày càng ít, như vậy đám anh em phía dưới sẽ không có gì để ăn, hiếm khi gặp được mặt hàng xinh đẹp như vậy, em muốn bắt qua đây trước, rồi sẽ báo cáo cho anh Thâm...”

Khuôn mặt dữ tợn của anh Thâm run rẩy: “Con mẹ mày ngu quá, nói mày ngu mày còn không tin, lúc trước tao đã không cho phép bọn mày chạm vào người có liên quan đến đơn vị, chỉ phê chuẩn bắt những người xa xứ không quen biết ai, không có ai để dựa vào, huống chi là bây giờ, mày là thằng ngu, mày muốn hại chết tất cả mọi người sao?”

Hiển nhiên là tính tình anh Thâm hung bạo, nhấc chân đạp mấy phát vào ngực Đinh Hạo Văn, Đinh Hạo Văn đã bị đạp đến hộc máu.

“Anh Thâm, em sai rồi, sau này em sẽ không dám nữa!”

Đinh Hạo Văn dùng hai tay bảo vệ bản thân, vừa đau khổ cầu xin, chỉ là hận ý ở đáy mắt ngày đậm.

Trước đây gã rất chướng mắt dáng vẻ sợ chết này của anh Thâm, người này không thể bắt, người kia không thể động vào, nhất là năm nay sau khi bùng nổ cách mạng văn hóa, anh ta lại càng sợ chết, trong hơn hai tháng cũng không bắt được người nào về, người tham sống sợ thế chết này, dựa vào cái gì mà làm đại ca của bọn gã?

Gã nghĩ đến lời nói vừa rồi của Nguyễn Dao, cắn thật chặt răng, trong lòng đã kiên định ý niệm trong đầu.

Ngày hôm sau, trời trong xanh ngàn dặm không mây, ánh mặt trời chói chang, nếu không phải khắp nơi đều là vũng nước, sẽ không ai nghĩ đến cơn mưa đêm qua.

Đám người Khương Anh cả đêm qua không ngủ, vành mắt cả đám đều đen hết cả.

“Mẹ, nếu như xưởng trưởng có chuyện gì bất trắc, cả đời này con sẽ không thể nào yên lòng được!”

Nghĩ đến cả đêm không có tin tức của Nguyễn Dao, Khương Anh không kiềm được, lại bụm mặt khóc một lần nữa.

Tại sao cô ấy lại bị tới tháng sớm ngày chứ, tại sao lúc đó cô ấy không nhịn một chút rồi tự mình ra ngoài mua, tại sao cô ấy không gọi thật to để mẹ cô ấy qua đây?

Trong lòng cô ấy hối hận không gì sánh nổi, hận không tát cho mình một bạt tay.

Giang Xuân Hoa thấy dáng vẻ của con gái như vậy, trong lòng cũng rất khó chịu: “Bên kia công an đã lập án rồi, người tốt như Dao Dao sẽ được trời phù hộ, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, buổi triển lãm là tâm huyết con bé đã chuẩn bị từ rất lâu, hôm nay là ngày cuối cùng, cho dù có như thế nào các con cũng phải làm trước sau vẹn toàn, ngàn vạn lần không thể phụ lòng kỳ vọng của con bé.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận