Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 172. Anh ta hoảng sợ rồi 6

Chương 172. Anh ta hoảng sợ rồi 6


Bình thường ở trong đội sản xuất, đàn ông có sức lực mạnh nhất làm việc dưới ruộng một ngày có thể lấy được mười công điểm, phụ nữ làm giống như vậy, nhiều lắm chỉ có thể lấy được bảy tám công điểm.

Những năm gần đây, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên, không ai cảm thấy kỳ quái, cũng không có người cảm tủi thân, lại càng không có người phản kháng.

Nhưng bây giờ nghe được Nguyễn Dao tuyên bố phụ nữ có thể lấy được mười công điểm, mọi người đã bị chấn động cực mạnh.

Bên cạnh chấn động, chính là niềm vui sướng ùn ùn kéo đến, nếu các cô có thể lấy được mười công điểm, về sau các cô có thể thẳng lưng ở nhà chồng rồi!

Có người vui vẻ có người buồn, người không thể báo danh được vì không có tư cách nghe thấy như vậy, càng hối hận đến đấm ngực dậm chân.

Triệu Hương Lan chính là một trong số người hối hận đó.

Bà ta khẽ cắn môi, trở về làm hai bộ quần áo mới cho Tiểu Hồng Đậu, lại lấy sữa mạch nha đã giấu đi lấy ra.

Nói tóm lại chính là bỏ hết cả tiền vốn.

Đương nhiên đây là sau này, Nguyễn Dao ở Đả Cốc Trường tuyên bố sát hạch chính thức bắt đầu.

Đồ đan bằng liễu là sản phẩm thủ công mỹ nghệ truyền thống dân gian lưu truyền ngàn năm, kỹ thuật cổ xưa này đã được không ít địa phương truyền từ đời này sang đời khác.

Gây dựng sự nghiệp đầu tiên của Nguyễn Dao trước khi xuyên thư là đồ đan bằng liễu, lúc ấy vì bán sản phẩm đi, cô đã hiểu sâu sắc về đồ đan bằng liễu của thủ công mỹ nghệ, thậm chí còn có thể đan một hai cái đơn giản gì đó.

Dựa theo tài liệu, đồ đan bằng liễu chủ yếu có cành liễu, cành mận gai, cành cây tang, cùng cành tuệ hòe tím.

Dựa theo kỹ thuật chế tạo, chủ yếu chia thành sáu loại: xâu, định hình, dằn lại, vắt, chỉnh kỹ và đan gỗ.

Tuy rằng kỹ thuật của phụ nữ đội sản xuất không đủ các bước, nhưng các cô có một bộ kỹ thuật đan của chính mình, hơn nữa không ít người đan được vài món đồ rộng rãi, thực dụng lại dễ nhìn.

Trải qua mấy lần sát hạch, cuối cùng tuyển được năm thợ trình độ thủ công mỹ nghệ cao, ba mười lăm thợ trình độ thủ công mỹ nghệ trung bình, còn lại đều là trình độ thấp.

Trong đó, Dương Trân Trân là một trong năm thợ thủ công mỹ nghệ trình độ cao.

Ôn Bảo Châu nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt khiếp sợ và lo lắng: “Nguyễn Dao, cái ô tô hỏng như vậy, có khi nào chạy nửa đường thì không chạy được nữa không?”

Nguyễn Dao còn chưa kịp mở miệng, người bán vé liền trợn trắng mắt không vui nói: “Đợi đến cô già không đi nổi thì cái ô tô này vẫn còn có thể chạy từ Taratu đến thủ đô đấy!”

“…” Cô chắc chắn?

Ôn Bảo Châu bị chặn họng một chút, mặt đỏ bừng lên.

Cô ấy tới Taratu đến bây giờ đã hơn ba tháng, vẫn chưa từng đi ra công xã, càng đừng nói tới chuyện ngồi ô tô, đương nhiên thủ đô cũng có ô tô, nhưng ô tô của thủ đô không có hỏng đến độ này.

Nguyễn Dao bên cạnh cảm thấy buồn cười, lần này vì quyết định dẫn theo ai đi ra, hai người Ôn Bảo Châu và Thẩm Văn Thiến ầm ĩ thiếu chút nữa đã đánh nhau.

Bình thường tính tình Ôn Bảo Châu rất tốt, trên mặt luôn luôn cười hì hì, nhưng lần này nói kiểu gì cô ấy cũng không chịu nhường cơ hội đi ra ngoài này lại, khiến Thẩm Văn Thiến cực kỳ tức giận.

Ôn Bảo Châu là người nhớ ăn không nhớ đánh, sau một lát lại bắt đầu tò mò xoay tới xoay lui.

“Cô không nên xoay tới xoay lui, rất dễ say xe.” Nguyễn Dao dùng giọng điệu người từng trải khuyên nhủ.

Ôn Bảo Châu vẻ mặt tự tin: “Cô yên tâm, tôi đi xe chưa từng bị chóng mặt bao giờ.”

Kết quả…

Lộ trình một tiếng rưỡi, cô ấy ói chừng một tiếng đồng hồ, thiếu điều muốn ói ra hết dịch mật vàng ra hết.

Ôn Bảo Châu nôn đến nỗi hai chân nhũn ra, gần như không nhúng nhích được, Nguyễn Dao không thể không đỡ Ôn Bảo Châu xuống trước, sau đó nhét hai viên kẹo sữa thỏ trắng cho người bán vé, để cô ta phụ cùng dời hàng mẫu xuống.

“Nguyễn Dao, thật xin lỗi, tôi thật vô dụng.”

Ôn Bảo Châu gấp đến độ thiếu chút nữa khóc lên.

Hay cho khi nãy cô ấy còn nói mạnh miệng nói bản thân chưa từng bị say xe, kết quả lại ói tới đất trời mù mịt, không phụ được chút việc gì thì thôi đi, trái lại còn để Nguyễn Dao phải chăm sóc cô ấy.

Nguyễn Dao lấy ra ấm nước quân dụng của mình uống một hớp nước: “Đừng suy nghĩ nhiều, cô cũng uống chút nước, chờ cô nghỉ khỏe, chúng ta lại đi.”

Ôn Bảo Châu nước mắt lưng tròng nhìn cô, cũng lấy ra ấm ước quân dụng của mình uống nước.

Cũng may tố chất cơ thể của Ôn Bảo Châu cũng không tệ lắm, sau khi nghỉ ngơi nửa giờ đã ổn lại.

Hai người không có đi tới nhà khách trước, mà trực tiếp dọn đồ đi đến cửa hàng bách hóa.

Tục ngữ nói có người quen dễ làm việc, lúc trước Nguyễn Dao từng mua đồ ở đây, cho nên cô không có đi những quầy khác, mà trực tiếp đi thẳng đến quầy nhập khẩu hàng hóa.

Nguyễn Dao còn chưa có lên tiếng, người bán hàng ở quầy đã nhận ra cô đến: “Nữ đồng chí, là cô!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận