Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 332. Đóng cửa 2

Chương 332. Đóng cửa 2


Tần Chính Huy bị nghẹt thở một chút, thiếu chút nữa không thở nổi, mặt trướng đến đỏ bừng: "Cô để thằng nhóc Tần Lãng kia đi ra cho tôi!"

Một người đàn ông tránh bên trong nhờ đồng chí nữ giúp đỡ, có xấu hổ hay không?!

Tần Lãng lại không cảm thấy xấu hổ chút nào, trái lại rất hưởng thụ sự che chở yêu thương của Nguyễn Dao.

Ngay khi hai bên giằng co không ai nhường ai, Lâu Tuấn Lỗi dẫn theo Khương Học Hải đi đến, hai người thấy Tần Chính Huy đang bị nhốt ở bên ngoài, đồng loạt ngẩn người.

Mặt già của Tần Chính Huy càng đỏ hơn, giống như mông khỉ vậy.

Khương Học Hải ho khan một tiếng đi tới: "Anh Tần, sao anh đến căn cứ lại không nói cho tôi biết? Đi đi đi, trong nhà tôi đang chuẩn bị dọn cơm, uống với tôi hai ly."

Tần Chính Huy: "Lần này tôi đến vội vàng, không kịp thông báo cho cậu, cậu đi ăn đi, tôi đã ăn rồi."

Bây giờ ông ta nào còn tâm trạng ăn uống, như thế nào ông cũng phải dạy dỗ thật tốt đồ ranh con không được này!

Khương Học Hải không nói lời nào trực tiếp kéo ông ta đi: "Ăn rồi thì uống với tôi hai ly, chúng ta đã lâu không gặp, đàn ông mà chậm chạp cái gì, đi đi đi."

Quả thật Khương Học Hải rất nhiệt tình, Tần Chính Huy không tiện xụ mặt từ chối, rút tay hai lần cũng không rút được tay về, không làm gì khác hơn là bị kéo đi.

Hai người đi xa, lúc này Lâu Tuấn Lỗi mới đến gõ cửa: "Lãng à, có thể mở cửa rồi, bố anh đi rồi."

Vừa nói xong, cửa được mở ra, Nguyễn Dao thấy Lâu Tuấn Lỗi mệt mỏi đứng ở cửa.

"Kỹ sư Lâu, vẫn là anh thông minh, biết mời lãnh đạo đến."

Lâu Tuấn Lỗi còn chưa mở miệng đã nghe giọng nói đầy mùi ghen tuông của Tần Lãng: "Kỹ sư Lâu không thông minh, thông minh là anh, là anh để cho cậu ấy gọi lãnh đạo đến."

Nguyễn Dao: "..."

Lâu Tuấn Lỗi: "..."

Nguyễn Dao hỏi: "Hai người ăn cơm chưa?"

Bụng của Lâu Tuấn Lỗi giống như nghe được vậy, kêu lên hai tiếng, cậu đỏ mặt gãi đầu: "Còn chưa ăn."

Lúc đầu bọn họ mới trở về là muốn đến phòng ăn, ai ngờ vừa đến cửa đã lập tức nghe lính cần vụ Tiểu Lưu nói bố Tần Lãng tới, Tần Lãng vừa nghe lời này, lập tức nhảy xuống khỏi xe chạy đi, còn để cho cậu nhanh chóng mời phó sở trưởng đến.

Nguyễn Dao: "Vậy tôi đi làm mì sợi."

Cô vừa nói vừa đi vào phòng bếp tìm nguyên liệu bắt đầu nhào bột.

Lâu Tuấn Lỗi ngồi xuống ghế, do dự hỏi: "Lãng à, anh và bố anh… xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần Lãng: "Tôi đi giúp Dao Dao làm mì, tự cậu chăm sóc mình đi."

Anh nói xong thì nện chân dài đi mất.

"...?"

Gian nhà chính trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại một mình Lâu Tuấn Lỗi, không, là một con chó độc thân.

Lâu Tuấn Lỗi bất ngờ không kịp đề phòng bị nhét đầy mồm thức ăn chó, dù đang đói cũng không muốn ăn cơm.

Đêm đó, Tần Chính Huy không trở về chỗ của Tần Lãng, ở lại nhà của Khương Học Hải.

Nguyễn Dao cũng không mở miệng hỏi chuyện của mẹ Tần Lãng.

Ngày hôm sau sáng sớm Tần Chính Huy đã đi ra khỏi cửa, nghe nói hình như lần này tới thật sự còn mang theo nhiệm vụ công việc nữa.

Hai bố con không đụng mặt nhau, cũng không ồn ào, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Buổi trưa lúc Nguyễn Dao nghỉ trưa, gọi điện cho giáo sư Cố.

Giáo sư Cố biết Tần Chính Huy tới căn cứ, tức đến mức mắng thô tục: "Lại dám mắng cháu bà, bà nói cậu ta mới là đồ ranh con!"

Nguyễn Dao nhân cơ hội này hỏi ra chuyện hôm qua mình nghe được: "Bà nội, ngày hôm qua cháu nghe bác Tần nói, mẹ của Tần Lãng là do Tần Lãng hại chết, đây là xảy ra chuyện gì?"

Đầu dây bên kia đột nhiên yên lặng, ngay khi Nguyễn Dao do rằng mạng yếu, bên kia đột nhiên vang lên tiếng ném ly.

"Đồ ranh con! Đồ ranh con Tần Chính Huy kia, bà lập tức đi qua trừng trị cậu ta!"

Giáo sư Cố vô cùng tức giận, nhưng trước khi đi qua, vẫn nói rõ nguyên nhân cho Nguyễn Dao.

Sau khi Nguyễn Dao nghe xong, tâm trạng vô cùng nặng nề.

Chuyện mẹ Tần Lãng qua đời là ngoài ý muốn, không ai hy vọng chuyện như vậy xảy ra, nhất là Tần Lãng.

Bởi vì mình gián tiếp làm mẹ xảy ra chuyện, chắc hẳn trong lòng Tần Lãng còn khó chịu hơn bất kỳ ai, nhất là đối với một đứa bé bảy tuổi, loại áy náy đó giống như ngọn núi lớn, có thể đè nát con người ta.

Nhưng vào lúc đó, Tần Chính Huy làm bố lại không an ủi con trai, trái lại còn đổ hết trách nhiệm lên người Tần Lãng, chỉ trích anh hại chết mẹ mình, đây quả thật là hành động muốn mạng của anh!

Đối mặt với sự áy náy hại chết mẹ, đối mặt với chỉ trích từ bố ruột, cô không biết năm đó Tần Lãng đã vượt qua như thế nào, chỉ nghĩ đến tình huống đó thôi, cô đã đau lòng muốn khóc rồi.

Buổi trưa Tần Lãng không trở về ký túc xá, ngày hôm qua bọn họ đi công tác trở về, hôm nay phải chỉnh sửa lại tài liệu và số liệu, cơm nước xong thì lập tức trở về lầu làm việc tiếp tục công việc.

Đầu mùa hè ánh mặt trời vô cùng xán lạn, chiếu trên người rất là dễ chịu, dưới mái hiên chim én nhỏ lộ ra cái đầu dưa đen nhánh, dùng đôi mắt ti hí tò mò nhìn thế giới bên ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận