Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 124. Tôi đã biết bí mật của cô 1

Chương 124. Tôi đã biết bí mật của cô 1


Đang muốn làm gì vậy? Đang muốn làm gì vậy?

Lần đầu tiên tới bắt Nguyễn Hưng Dân tụ tập đánh nhau đi, lần trước tới bắt đàn ông đàn áp phụ nữ, lần này nhiều người như vậy đến đây chẳng lẽ muốn bắt tất cả mọi người trong đội sản xuất đi sao?

Nhất là những nhà có người bị bắt đi, trong lòng lại thấy bất ổn, còn bất an hơn cả kiến nằm trên chảo nóng.

"Chủ nhiệm Nguyễn, có chuyện gì vậy? Lần này lại muốn bắt người nào?"

"Chủ nhiệm Nguyễn, tôi không đánh vợ, tôi chỉ là hai ngày trước lén trộm của hàng xóm hai bó rau, như vậy tôi có thể bị bắt đi không?"

"Cậu được lắm Lý Dương Đản, hóa ra là cậu trộm rau nhà tôi, chủ nhiệm Nguyễn bắt cậu ta lại đi!"

Nguyễn Dao khoát tay: "Mọi người im lặng một chút, lần này không phải đến bắt người, là tòa soạn của thị trấn đến phỏng vấn, tới lúc đó được hỏi cứ nói tình hình thực tế là được."

Cái gì?

Toà soạn đến phỏng vấn?

"Ôi trời, chuyện lớn như vậy sao chủ nhiệm Nguyễn lại không nói sớm với mọi người, để chúng tôi chuẩn bị trước cũng tốt chứ?"

Sớm biết người của tòa soạn muốn đến đây, hôm nay anh ta sẽ không mặc quần áo này, nhìn toàn thân đều là chỗ vá, nếu lên báo thì thật xấu hổ.

"Đúng vậy, đúng vậy."

Các xã viên khác đều phụ họa.

Nguyễn Dao không để ý tới bọn họ, đi qua chào hỏi với mọi người.

Lần này Phóng viên Từ không đi một mình đến đây, anh ta còn dẫn theo một đồng nghiệp chụp ảnh.

Nguyễn Dao mặc một bộ quân thường phục màu xanh lục, da thịt trắng như tuyết, mắt to môi đỏ, khóe miệng mím chặt, đôi mắt hạnh trong veo ẩn chứa nụ cười, phía sau cô là cánh đồng cao lương màu đỏ cuồn cuộn như dải sóng, cảnh với người gắn bó liền nhau, vẻ đẹp của cô tựa như tiên nữ đi ra từ biển mây vậy.

Thật không ngờ tới ở vùng nông thôn như thế này lại có thể nhìn thấy một mỹ nhân như vậy.

Chàng trai chụp ảnh kích động đến mức suýt chút nữa quăng cả máy ảnh đắt tiền.

Phóng viên Từ lại là trai thẳng chính hiệu, hoàn toàn chuyên tâm phỏng vấn.

Lúc này các xã viên đều biết không phải đến bắt người, mà là tòa soạn thị trấn đến phỏng vấn.

Đây là muốn lên báo, đến lúc đó không chừng người ở cả thị trấn đều sẽ nhìn thấy.

Mọi người đều kích động, quần áo không có cách nào đi thay, căng thẳng đến mức thành ra câm điếc.

Triệu Hương Lan đúng lúc này chạy ra: "Tránh ra, tránh ra hết cho tôi, đồng chí phóng viên mau đến phỏng vấn tôi!"

Phóng viên Từ thấy các xã viên khác hoặc là trợn mắt há mồm, hoặc là lắp bắp ngay cả nói cũng nói không xong, khó thấy được một người nói chuyện lưu loát như vậy, tranh thủ hỏi: "Vị nữ đồng chí này, bác muốn nói gì?"

Thấy Triệu Hương Lan chạy đến, Nguyễn Dao còn chưa lên tiếng, Hồng Thắng Nam và Lâm Thu Cúc liền chau mày.

Nhất là Hồng Thắng Nam, cô chăm chú nhìn Triệu Hương Lan, quyết định nếu Triệu Hương Lan vừa nói xấu Nguyễn Dao cô liền nhào đến che miệng bà ta.

Cùng lắm thì nói cho phóng viên này Triệu Hương Lan này làm mẹ chồng ngược đãi cô, đến lúc đó xem Triệu Hương Lan còn dám nói lung tung không.

Lúc mọi người ở đây đều nghĩ Triệu Hương Lan muốn làm yêu ma quỷ quái, Triệu Hương Lan lại chính nghĩa nói: "Đồng chí phóng viên, tôi muốn nói chuyện đàn áp phụ nữ mà tôi biết, nhà tôi có ba thằng con bất hiếu, tuy rằng không quá đáng như Vương Hữu Quý, nhưng bọn nó ở nhà cũng thích la hét với vợ, cậu nói như vậy tính là thứ đàn ông gì?"

Mọi người: ???

Ba anh em nhà họ Nguyễn: ???

Triệu Hương Lan vỗ đùi giận dữ nói: "Liên Đoàn Phụ Nữ nói người vợ là nhân dân của đất nước, bọn nó gả đến nhà họ Nguyễn chúng tôi chứ không phải bán cho nhà họ Nguyễn, nhưng ba thằng con bất hiếu này ngay cả chút đạo lý ấy cũng không hiểu, tôi thật sự hận không thể đuổi ba người bọn nó đến nông trường nhận sự dạy dỗ một lần nữa!"

Vẻ mặt mọi người đều một lời khó nói hết: "..."

Vẻ mặt ba anh em nhà họ Nguyễn lại càng khó tin: "..."

Vì được lên báo mà mẹ bọn họ bán luôn cả con ư?

Nguyễn Dao thấy Triệu Hương Lan vui vẻ bán con trai đi, đột nhiên nhớ tới quốc bảo gấu trúc, chỉ cần một chậu sữa là có thể ôm được con nó đi, thường được gọi là có sữa quên con.

Sau khi phỏng vấn xã viên, phóng viên Từ lại phỏng vấn Nguyễn Dao, phỏng vấn xong nhất định phải chụp ảnh.

Đồng nghiệp của phóng viên Từ chụp vài tấm cho Nguyễn Dao, nếu không phải vì cuộn phim rất quý, anh ta còn muốn chụp thêm nhiều tấm nữa.

Sau khi rời khỏi đội sản xuất, đoàn người lại đến nông trường chụp ảnh những người đàn ông bạo lực gia đình, nhất là hai mẹ con Vương Hữu Quý đang gánh phân, sau khi phỏng vấn trọng điểm lại chụp một bức ảnh với gương mặt oán giận.

Vương Hữu Quý: "..."

Mẹ già Vương Hữu Quý: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận