Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 335. Đóng cửa 5

Chương 335. Đóng cửa 5


Nguyễn Dao nhìn ông ta, nhấn mạnh từng chỗ: "Đúng là khéo thật, vừa vặn cháu cũng tên là Nguyễn Dao, Nguyễn của chữ đầu tiên của lỗ tai, chữ Dao cũng có chữ Vương bên cạnh, cháu cũng là người thủ đô."

Tần Chính Huy:???

Lần này đến lượt Tần Chính Huy mơ màng, thật lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cô, cô cũng tên Nguyễn Dao? Chuyện này là sao?"

Nguyễn Dao: "Bác Tần, xin hỏi tên bố mẹ của đối tượng đính hôn của Tần Lãng là gì, gần đây có phải người nhà họ Nguyễn liên lạc với bác hay không?"

Tần Chính Huy suy nghĩ một chút: "Tôi chỉ nhớ đối tượng đính hôn tên là Nguyễn Dao, mẹ họ Vương, tên cụ thể thì không nghĩ ra, chẳng lẽ cô muốn nói mình chính là đối tượng đính hôn từ bé của Tần Lãng sao? Chuyện này là không thể nào, trước khi tôi đến Tháp Lạp Đồ, đối tượng của nó có đi đến đơn vị tìm tôi."

Trời ơi!

Nguyễn Dao nhướng mày: "Vậy xin hỏi bác người đến tìm bác có phải là hai mươi tuổi, mặt như cái xỏ giày, mắt một lớn một nhỏ, tóc dài, lùn hơn cháu nửa cái đầu phải không ạ."

Tần Chính Huy sửng sốt: "Cô biết cô gái đó?"

Nguyễn Dao gật đầu: "Nào chỉ biết, cháu là con gái nuôi của nhà họ Nguyễn, người đi tìm bác tên là Nguyễn Thanh Thanh, trước kia là em gái cháu, chỉ là nửa năm trước bọn họ đã cắt đứt quan hệ với cháu, cho nên bây giờ không còn là em gái cháu nữa."

Tần Chính Huy: "!!"

Giáo sư Cố cũng bối rối: "Dao Dao, chuyện này là sao?"

Nguyễn Dao: "Bà nội, nếu như cháu đoán không lầm, có lẽ nhà họ Nguyễn đã đổi qua lại hai cuộc hôn nhân, bọn họ nói cho cháu, bà cụ nhà họ Nguyễn đã định một hôn ước từ bé cho cháu, đối tượng đính ước cũng là Đàm* nhưng là Đàm của ánh sáng phương Tây, ngày đó cháu và đồng chí Đàm kia gặp mặt, vừa khéo Tần Lãng và Nguyễn Thanh Thanh cũng gặp mặt ở tiệm cơm nhà nước đó."

*Đàm đọc là Qín, Tần của Tần Lãng cũng đọc là Qín

Ánh mắt Tần Lãng hơi lóe ánh sáng, cặp mắt hoa đào hơi nhướng lên: "Ngày đó người huýt sáo là em?"

"..."

Nguyễn Dao nhớ đến chuyện ngày đó mình huýt sáo với cái mông của Tần Lãng, lỗ tai không nhịn được đỏ ửng.

Cô mượn cớ đi vào phòng lấy chứng minh cắt đứt quan hệ, tránh được ánh mắt nóng bỏng của Tần Lãng.

Tần Chính Huy thấy giấy hành nghề của Nguyễn Dao và thư cắt đứt quan hệ của nhà họ Nguyễn, cả người như bị sét đánh.

Ông ta khí thế hung hăng chạy nhanh từ thủ đô đến Tháp Lạp Đồ, kết quả lại là hiểu nhầm một trận.

Ông ta ồn ào muốn đánh muốn giết, ngay cả mẹ vợ cũng kinh động đến, kết quả nói cho ông ta biết ông ta bị một cô gái nhỏ lừa!

Các loại cảm xúc tức giận, xấu hổ xông đến, mặt Tần Chính Huy lúc đó lúc trắng.

Giáo sư Cố mặc kệ ông ta có mất mặt hay không: "Dù gì cậu cũng là một cục trưởng, chưa điều tra rõ mọi chuyện đã ngàn dặm chạy đến hưng sư vấn tội, não cậu bị chó ăn à?"

"Nếu biết câu ngu ngốc như vậy, năm đó nói gì tôi cũng không để Nhân nhi lấy cậu!"

Tần Chính Huy cảm giác mặt già này đã mất hết mặt mũi, nghĩ đến chuyện nhà họ Nguyễn dám lấy chuyện hôn nhân lừa gạt ông ta, hận đến cắn chặt răng.

Ở thủ đô xa xa, Nguyễn Thanh Thanh hắt xì một cái.

Giáo sư Cố càng nghĩ càng giận, hận cũ thù mới xông cùng lên não, bà lại một lần nữa mắng Tần Chính Huy máu chó đầy đầu.

Mặt Tần Chính Huy đỏ như đít khỉ, nhất là khi ông ta bị mắng như vậy trước mặt hai tiểu bối, thật sự quá mất mặt rồi.

Ông ta nhìn về phía Nguyễn Dao, trong lòng suy đoán có phải hôm nay cô cố ý đến đây mới nói không, rõ ràng hôm qua ông ta đã nói cho cô biết tên của đối tượng đính hôn từ bé rồi.

Nguyễn Dao nhìn ánh mắt Tần Chính Huy, lập tức đoán được suy nghĩ của ông ta: "Bác Tần, bác cho rằng hôm nay cháu cố ý đến đây nói để bác cảm thấy khó xử sao?"

Đối mặt với ánh mắt hiên ngang lẫm liệt, trong suốt sáng sủa của Nguyễn Dao, mặt mo của Tần Chính Huy lại đỏ lên, ông ta cảm thấy mình quá tiểu nhân rồi: "Tôi không có ý đó..."

Nguyễn Dao cắt lời ông ta: "Nhưng cháu có, cháu đang cố ý khiến bác khó chịu."

Tần Chính Huy: "..."

Giáo sư Cố: "..."

Tần Lãng hơi ngạc nhiên, khóe miệng anh hơi nâng lên, đây chính là cô gái anh thích.

Tần Chính Huy chưa từng thấy người không ra bài như bình thường thế này, ông ta nghẹn lời đến mức suýt chút nữa hộc máu.

Nguyễn Dao nhìn ông ta, tiếp tục nói: "Tại sao cháu muốn bác khó xử à, nguyên nhân rất đơn giản nha, bác đối xử không tốt với người yêu cháu, nên cháu cảm thấy khó chịu."

Trong chớp mắt Nguyễn Dao đã biến thành “cuồng ma sủng chồng” khiến người trong phòng trợn mắt há mồm.

"Thật ra trong lòng bác hiểu rõ, chuyện của bác gái Cố là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng vì bản thân bác khổ sở nên đẩy hết trách nhiệm lên người một đứa bé bảy tuổi, dùng đủ các loại ngôn từ để tra tấn anh ấy, chẳng lẽ bác không biết tra tấn tinh thần còn dễ phá hủy ý chí của một người hơn tra tấn thân thể sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận