Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 288. Sa Y Nhiên thích kỹ sư Lãng 5

Chương 288. Sa Y Nhiên thích kỹ sư Lãng 5


Nguyễn Dao nhíu mày: “Công việc nặng nhọc thì phụ nữ chúng ta không thể làm sao? Theo cháu biết, ruộng của căn cứ là do một tay đồng chí nữ trong gia đình một tay khai hoang mà ra, phụ nữ chúng ta giỏi khai hoang làm ruộng, vì sao không thể làm công việc của đội khai thác dầu?”

Giang Xuân Hoa lại ngẩn người lần nữa, sau đó vỗ vào bắp đùi mình một cái: “Lời này của cháu quá đúng, đồng chí chủ tịch nói phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, phụ nữ chúng ta vào căn cứ là vì người nhà mà khai hoang trồng trọt, trồng cây xây nhà, việc bẩn mệt gì cũng đã làm hết, ai nói chúng ta không thể đảm nhiệm được công việc của đội khai thác dầu?”

Đội khai thác dầu chủ yếu phụ trách việc quản lý chất dầu thường ngày của giếng, bao gồm rửa giếng, sửa chữa, vận chuyển, khai thác các loại dầu, không những cần kiến thức kỹ thuật mà còn cần cả thể lực tốt.

Hiện tại căn cứ có mười mấy đội ngũ khai thác dầu, mỗi đội có năm sáu mươi người, nhưng tất cả đều là đàn ông.

Sau khi các bà đến căn cứ vẫn luôn phụ trách công việc hậu cần, cam đoan căn cứ có thể tự cung tự cấp, để mỗi người của căn cứ đều có cơm ăn, chưa từng nghĩ đến chuyện phụ nữ các bà có thể không làm công việc hậu cần.

Giang Xuân Hoa nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng: “Đi thôi, chúng ta nhanh chóng đến phòng làm việc nói chuyện này với chủ nhiệm Hoàng.”

Nói rồi bà ấy vội vàng kéo Nguyễn Dao đi đến văn phòng.

Chủ nhiệm Hoàng là chủ nhiệm Liên đoàn phụ nữ, cấp bậc cao hơn Giang Xuân Hoa một cấp, khoảng năm mươi tuổi, mày rậm mắt to, nhìn rất mạnh mẽ.

Giang Xuân Hoa vừa vào đã nói ý tưởng của Nguyễn Dao ra: “... Chủ nhiệm Hoàng, tôi cảm thấy ý kiến này của đồng chí Nguyễn rất tốt, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, chuyện đàn ông giỏi phụ nữ chúng ta cũng có thể làm, tôi cảm thấy chúng ta nên xin lãnh đạo mở một đội khai thác dầu của phụ nữ!”

Chủ nhiệm Hoàng đã nghe về Nguyễn Dao, bà ấy đánh giá cô: “Đồng chí Nguyễn, đầu tiên chào mừng cô đến với căn cứ, ý kiến này của cô đúng là rất sáng tạo, nhưng cô phải biết, có rất nhiều đồng chí nữ của gia đình đều không có kỹ năng chuyên nghiệp, chưa chắc có thể thông qua cuộc thi tuyển chọn kỹ năng.”

Nguyễn Dao: “Không hiểu có thể học, không phải ai trời sinh cũng biết hết, hơn nữa, rất nhiều đàn ông trước khi vào đội khai thác dầu chưa chắc có kỹ năng chuyên nghiệp, chúng ta có thể huấn luyện cho các đồng chí nữ trước cuộc thi tuyển chọn kỹ năng.”

Lông mày chủ nhiệm Hoàng nhíu lại: “Ai có thể huấn luyện cho chúng ta.”

Theo bà ấy biết, căn cứ gia đình và các đồng chí nữ có rất ít hiểu biết về kỹ năng và kiến thức, đàn ông ở căn cứ đều có nhiệm vụ, chắc chắn không rảnh để huấn luyện cho các cô.

Nguyễn Dao: “Tôi rất hứng thú với những kiến thức liên quan đến dầu mỏ, vì vậy sau khi đến biên giới, tôi đã mượn sách vở liên quan đến dầu mỏ của đồng chí Tần để tự học, trước mắt đã học xong ba quyển kiến thức cơ bản, tôi cảm thấy tôi có thể huấn luyện nền tảng cho mọi người.”

Chủ nhiệm Hoàng vui vẻ: “Tốt, rất tốt! Đồng chí Nguyễn không hổ là thanh niên tiên tiến, quả nhiên rất ưu tú.”

Lý lịch của Nguyễn Dao rất xuất sắc, nhưng các bà cũng mới chỉ được nghe nói về sự xuất sắc này, cũng chưa được tận mắt chứng kiến.

Lúc này bà ấy mới sâu sắc cảm nhận được cô ưu tú như thế nào.

Một người thực sự ưu tú không thể hiện ở chỗ giỏi như thế nào, mà thể hiện ở chỗ cô không thỏa mãn về hiện tại, không ngừng học tập, không ngừng tiến bộ.

Lúc còn trẻ bà ấy cũng như vậy, tự học tiếng Nga, tự học cách chữa bệnh của hộ lý, lúc kháng chiến bà ấy từng làm y tá hỗ trợ chăm sóc thương binh ở hậu phương.

Giang Xuân Hoa thấy chủ nhiệm Hoàng khen Nguyễn Dao, bà ấy không cảm thấy ghen ghét mà ngược lại còn ưỡn ngực kiêu ngạo cho cô.

Ba người đều có tính nhanh nhẹn, nói là làm.

Nguyễn Dao dùng một tiếng để làm một kế hoạch tỉ mỉ, chủ nhiệm Hoàng đọc qua thấy không có vấn đề gì thì mang đến cho bí thư Trịnh.

Không biết bà ấy thuyết phục bí thư Trịnh như thế nào, tóm lại khi bà ấy trở lại, trên mặt là nụ cười hiếm thấy: “Thành công, bí thư Trịnh phê chuẩn!”

Giang Xuân Hoa nghe vậy còn vui hơn cả Nguyễn Dao: “Thật muốn giữ cháu ở Liên đoàn Phụ nữ.”

Nhưng bà ấy cũng chỉ nói vậy mà thôi, dựa vào tài năng của Nguyễn Dao, ở Liên đoàn Phụ nữ chỉ phí nhân tài.

Chủ nhiệm Hoàng muốn để Nguyễn Dao làm đội trưởng đội khai thác dầu nữ, chỉ là cô vừa mới đến căn cứ, liều lĩnh bổ nhiệm nhất định sẽ có người không phục, thế là Liên đoàn Phụ nữ dán một thông báo.

Thông báo nói muốn thành lập một đội khai thác dầu nữ, ai có lý tưởng có thể đến đăng ký, đến lúc đó sẽ chọn năm mươi người, trong đó có một đội trưởng và một đội phó.

Tin tức này vừa ra đã khiến toàn bộ căn cứ sôi trào.

“Ông trời ơi, Liên đoàn Phụ nữ quá thần kỳ rồi, vậy mà họ lại muốn lập một đội khai thác dầu nữ, tôi muốn đến báo danh tham gia!”

“Tôi cũng muốn báo danh! Tôi nghe nói ý này là của một đồng chí tên là Nguyễn Dao đề xuất.”

“Đồng chí Nguyễn? Có phải đồng chí xinh đẹp như tiên không?”

“Không sai, chính là cô ấy.”

Các đồng chí nữ nghe vậy càng thêm tò mò về Nguyễn Dao.

Đàn ông trong căn cứ nghe vậy cũng rất khiếp sợ, nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, không có ai nói ra nói vào.

Nguyễn Dao báo danh vào vị trí đội trưởng, mọi người tưởng chỉ có mình có báo danh vị trí này, không ngờ đến buổi trưa cũng có người đến báo danh vị trí đội trưởng.

Người này không phải ai khác mà chính là Sa Y Nhiên.

Cao Tiểu Mẫn thấy Sa Y Nhiên thì lại gần nói thầm với Nguyễn Dao: “Sa Y Nhiên thích kỹ sư Lãng.”

Nguyễn Dao: “?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận