Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 120. Có sữa quên con 1

Chương 120. Có sữa quên con 1


Thật ra cô ta càng muốn nói Nguyễn Dao lớn lên giống hồ ly tinh, bất an vu thất, người như vậy tuyệt đối không thể ở cùng một chỗ với Tần tam ca.

Nhưng cô ta ở nhà họ Cố cũng hơn hai năm, biết giáo sư Cố không thích người khác nói vậy, nên mới nhịn xuống.

Lông mày giáo sư Cố cau lại thành chữ xuyên.

Đời này, bà ghét nhất chính là kẻ tinh ranh quấy nhiễu.

Năm đó bà suýt chút nữa cãi nhau với người chồng thứ hai đến mức ly hôn, người chồng thứ hai đó của bà có một cô em gái nhặt về, cô em chồng kia chính là một kẻ quấy nhiễu.

Người trước sau hai mặt thì không nói, chủ yếu vẫn là chú ý suy nghĩ quá niều.

Ngay từ đầu bà không biết, đối đãi với cô ta như em chồng ruột thịt, ai ngờ cô ta mỗi lần đều lấy đi một đống trang sức dây chuyền từ chỗ bà, trở về lại khóc lóc trước mặt mẹ chồng kể lể mình khinh thường cô ta, làm cho mẹ chồng có thành kiến rất lớn đối với bà.

Tuy rằng sau này người chồng thứ hai làm chủ đưa cô ta đến tỉnh khác, sau khi lập gia đình người ở hai nhà cũng rất ít khi qua lại, nhưng mỗi lần nhớ đến những ngày tháng chịu uất ức kia, trong lòng bà sẽ không thấy thoải mái.

Trước kia Cố Tiểu Diêu mặc dù có một ít tính khí, người cũng không đủ thông minh, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ không nói những lời cay nghiệt như vậy.

Đây là che giấu quá sâu ư?

Cho tới bây giờ bà không phải là người sẽ làm oan ức người của mình, nếu đối phương làm cho mình không thoải mái, vậy thì không cần lưu lại.

Giáo sư Cố ngẩng đầu lên khỏi sách, ánh mắt lạnh như băng: "Tiểu Diêu, ngày mai bà cho người đưa cháu về với ông bà, sau này cháu không cần tới đây nữa. Theo như những gì đã nói lúc trước, chờ đến lúc cháu lập gia đình bà sẽ giúp cháu lo liệu đồ cưới, chuyện đó cháu không cần lo, những gì nên là của cháu, chia ra cũng sẽ không ít, bây giờ cháu đi thu dọn đi."

"! ! !"

Giống như có một luồng sét đánh trên đầu Cố Tiểu Diêu, cô ta choáng váng ngẩn người.

Nguyễn Dao không biết chuyện của Cố Tiểu Diêu, cô và Lâm Ngọc ngồi xe ô tô quay về đội sản xuất.

Vì tránh phiền toái, cô bảo tài xe cho các cô xuống chỗ cổng thôn, sau đó đi bộ về.

Mọi người thấy các cô trở về, lập tức sôi nổi hỏi thăm.

"Chủ nhiệm Nguyễn, thanh niên trí thức Lâm, hai người đã trở lại rồi, mọi người còn tưởng hai cô đã xảy ra chuyện."

"Đúng rồi, hai cô gái chạy tới thị trấn mấy ngày, không có một chút tin tức gì, hai ngày nay đội trưởng Hồ cũng ngủ không ngon."

Đội trưởng Hồ đen mặt, giọng điệu không tốt, nói: "Không phải các cô nói đi một hai ngày sẽ về sao? Này đã là ba ngày rồi, nếu các cô còn không trở về, thì tôi sẽ đến công xã phát tin."

Vẻ mặt Lâm Ngọc áy náy: "Xin lỗi đội trưởng Hồ, chuyện này đừng trách Nguyễn Dao, là tôi bị viêm ruột thừa cấp tính, ở đó làm phẫu thuật, Nguyễn Dao vì chăm sóc tôi nên mới không thể về kịp."

Nói xong cô lấy ra từ trong túi du lịch minh chứng phẫu thuật của bệnh viện.

Đội trưởng Hồ cầm lấy xem, sắc mặt Lâm Ngọc so với lúc rời khỏi đội sản xuất thật sự là tái nhợt hơn vài phần.

Thấy thế đội trưởng Hồ cũng không tiếp tục đen mặt nữa: "Lần này cho qua, sau này không thể như vậy nữa."

Nguyễn Dao cười gật đầu: "Đội trưởng Hồ yên tâm, sau này chúng tôi nhất địch sẽ không làm mọi người lo lắng, lại nói chúng tôi thật sự quá may mắn, có thể gặp được người đội trưởng quan tâm xã viên như đội trưởng Hồ, cảm thấy thật giống như một người cha."

Trên đời có ai có thể chống lại uy lực của lời khen sao? Câu trả lời đương nhiên là không!

Đội trưởng Hồ được khen như vậy, mặt mũi lập tức giãn ra: "Các cô có thể hiểu được nỗi khổ tâm của tôi là tốt rồi, các cô đến đội sản xuất chúng tôi làm thanh niên tri thức, đội trưởng như tôi đương nhiên sẽ có trách nhiệm với sự an toàn của các cô."

Lâm Ngọc theo bản năng nhìn Nguyễn Dao một cái, trong lòng không khỏi bội phục sát đất.

Lúc ở thị trấn cô ấy có thể tìm được bác sĩ như giáo sư Cố giúp mình, bây giờ nói một câu lại làm cho sắc mặt âm u của đội trưởng Hồ chuyển thành tươi sáng.

Lời hay thì ai cũng biết nói, nhưng không phải mỗi người đều có thể nói ra miệng, hơn nữa còn phải nói vừa chạm đến đáy lòng của người khác.

Chí ít cô cũng làm không được.

Nguyễn Dao cười nói: "Cho nên tôi mới nói vận khí của chúng tôi tốt, đúng rồi đội trưởng Hồ, tôi còn có chuyện phải nói với bác."

"Chuyện gì?"

"Lần này tôi đến tòa soạn trên thị trấn quan sát học tập một phen, phóng viên Từ của tòa soạn rất tán thưởng và xem trọng hoạt động xây dựng quy tắc và chỉnh đốn bầu không khí của Liên Đoàn Phụ Nữ công xã chúng ta. Anh ta nói quay về chờ tổng biên tập của bọn họ phê chuẩn, anh ta sẽ tự mình đến công xã chúng ta phỏng vấn đưa tin, đến lúc đó hẳn là sẽ đến đội sản xuất của chúng ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận