Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 285. Sa Y Nhiên thích kỹ sư Lãng 2

Chương 285. Sa Y Nhiên thích kỹ sư Lãng 2


Nguyễn Dao đoán được Tần Lãng chắc đang đi về phía mình, nhưng sao cô có thể nói chuyện này ra được chứ.

Đang rầu rĩ thì Tần Lãng đã đi đến trước mặt các cô: “Đồng chí Nguyễn, cô đến căn cứ?”

Lời vừa dứt, ba người Cao Tiểu Mẫn, sáu con mắt đồng loạt nhìn Nguyễn Dao, ngay cả người hệ cơm là Viên Xuân Mai cũng dừng ăn cơm nhìn cô.

Tai Nguyễn Dao hơi nóng, cô ngẩng đầu nhìn Tần Lãng: “Đúng nha, tôi tới chiều hôm nay, đồng chí Tần mới tan làm sao?”

“Ừm.” Tần Lãng lên tiếng, đôi mắt đào hoa nhìn qua nốt ruồi hồng hồng ở vành tai cô: “Chào mừng cô đến căn cứ, đồng chí Nguyễn có gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi.”

Anh vừa dứt lời, mấy người Cao Tiểu Mẫn đã đồng loạt hít một hơi sâu.

Đây là kỹ sư Lãng lạnh lùng ngày thường sao?

Lúc trước cô gái xinh nhất căn cứ là Sa Y Nhiên muốn đến gần kỹ sư Lãng, nhưng ngay cả mắt kỹ sư Lãng cũng không thèm nâng lên, lúc đó Sa Y Nhiên khó xử đến mức suýt khóc.

Không ngờ đóa hoa lạnh lùng hôm nay lại không lạnh, chủ động nói chuyện thì thôi đi, bây giờ còn chủ động đề nghị muốn giúp đỡ.

Mắt ba người mở to, dáng vẻ hóng hớt, vừa nhìn đến khuôn mặt Nguyễn Dao lại cảm thấy chuyện này là điều đương nhiên.

Nguyễn Dao lớn lên còn xinh hơn tiên nữ, người đàn ông nào không động lòng cho được cơ chứ?

Lúc đầu Nguyễn Dao không cảm thấy gì, nhưng trước sáu con mắt kia, người xung quanh cũng đồng thời nhìn bọn họ khiến mặt cô dần nóng lên, nhanh chóng gật đầu nói: “Được, nếu cần tôi sẽ nhờ, đồng chí Tần nhanh đi ăn cơm đi, cẩn thận lát nữa không còn cơm.”

Khóe miệng Tần Lãng hơi nâng lên: “Cảm ơn đồng chí Nguyễn quan tâm đến tôi như vậy, tôi sẽ đi ăn cơm.”

Nguyễn Dao: “...”

Chỉ là một câu nói khách sáo thôi mà, vì sao lại bị anh nói thành mập mờ như vậy rồi?

Anh là cố ý, cố ý hay vẫn là cố ý?

Ánh mắt Tần Lãng đảo qua lỗ tai đỏ như máu của cô, mỉm cười rời đi.

Toàn bộ người trong nhà ăn đều thấy được nụ cười của Tần Lãng, họ càng bàn tán ầm ĩ hơn.

“Kỹ sư Lâu, cậu đúng là đồ không tử tế, không phải cậu vừa bảo bọn họ không phải người yêu sao? Nếu như thế này không xem là người yêu vậy phải như thế nào mới là người yêu?”

“Đúng đấy, cậu không thấy kỹ sư Lãng cười đến sung sướng, hớn hở hay sao, bình thường mấy người thấy anh ấy cười như vậy chưa?”

“Kỹ sư Lâu, có phải cậu có âm mưu gì không, không phải cậu muốn đào góc tường nhà kỹ sư Lãng đấy chứ?”

Lâu Tuấn Lỗi bị dọa đến mức liên tục ho khan: “...”

Tôi không có đừng có đoán mò đừng có nói nhảm!

Nếu như mấy lời này bị Tần Lãng nghe được, chắc chắn cậu sẽ bị anh làm thịt cho xem.

Thẩm Hàn Xuyên ngồi sau Lâu Tuấn Lỗi đột nhiên ngộ ra.

Hóa ra kỹ sư Lâu cũng muốn đào góc tường nhà Tần Lãng, khó trách vừa rồi cậu nói hươu nói vượn!

Nếu không phải do cậu nói lung tung thì sao anh ta lại chạy đi tìm Tần Lãng chứ?

Nghĩ vậy anh ta cầm hộp cơm đứng lên, lúc đi qua người Lâu Tuấn Lỗi thì ai oán nhìn cậu một cái.

Mặt Lâu Tuấn Lỗi hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng: “...”

Nguyễn Dao ăn xong một bữa cơm trong ánh mắt của mọi người.

Dù là người ở thời đại nào cũng thích hóng hớt và tám chuyện.

Cũng may đến khi cô ăn xong cơm Tần Lãng không có tới nữa, cô đi rửa hộp cơm với ba người Cao Tiểu Mẫn, sau đó về kí túc.

Đồ ăn thời này không có chất béo, rửa chén cũng không cần dùng nước rửa bát, dùng nước sạch rửa mấy lần là được.

Ba người Cao Tiểu Mẫn sợ cô không biết đường nên đi cùng với cô về kí túc, dọc đường còn giới thiệu cho cô các công trình.

Rõ ràng vừa rồi ba người các cô còn rất tò mò về quan hệ của cô và Tần Lãng nhưng vẫn không lên tiếng hỏi, bây giờ lại quan tâm cô như vậy khiến trong lòng Nguyễn Dao cảm thấy rất ấm áp.

Người của căn cứ thật đáng yêu, cô lập tức yêu nơi này và người ở đây.

Ba người Cao Tiểu Mẫn đưa cô về tận kí túc rồi mới rời đi, Nguyễn Dao đóng cửa lại, đang chuẩn bị nấu nước để tắm rửa gội đầu thì bên ngoài có người gõ cửa.

Cô tưởng mấy người Cao Tiểu Mẫn quay lại, cười đi ra mở cửa, nào ngờ vừa mở cửa đã đối mặt với một đôi mắt đào hoa câu hồn người.

Là Tần Lãng.

Ánh trăng bạc chiếu lên người anh, dường như đang dát một lớp ánh sáng dịu dàng lên khiến khuôn mặt anh cũng trở nên mềm mại.

Nguyễn Dao ngạc nhiên: “Đồng chí Tần, tại sao lại là anh?”

Tần Lãng nhíu mày: “Nếu không thì cô nghĩ là ai?”

Không biết có phải do cô quá nhạy cảm không, cô luôn cảm thấy giọng điệu của anh có hơi là lạ.

Nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều: “Tôi tưởng mấy người đồng chí Cao quên đồ ở chỗ tôi, đồng chí Tần đến tìm tôi có việc gì sao?”

Tần Lãng nhấc cái túi để ở một bên lên: “Đây là một túi than đá mới, đủ để cô dùng mấy ngày, đến lúc đó nếu hết tôi lại mang túi mới đến cho cô.”

Nguyễn Dao nghe vậy thì tránh sang một bên: “Cảm ơn đồng chí Tần, tổng cộng bao nhiêu tiền vậy, tôi đưa cho anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận