Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 81. Tỏ tình 9

Chương 81. Tỏ tình 9


Làm ruộng rau xong, biết đội trưởng Hồ còn muốn đi công xã một chuyến, Nguyễn Dao vội vàng đưa Hồng Thắng Nam và Tiểu Hồng Đậu cùng đuổi theo.

Hôm nay Nguyễn gia và Triệu Hương Lan nhất định sẽ tìm tới cửa, không bằng đi ra ngoài đến trấn trên mua ít đồ, mắt không thấy tâm không phiền.

Từ công xã đến trấn trên còn một chặng đường dài, lúc này nhân duyên tốt của Nguyễn Dao phát huy tác dụng.

Chú Chung biết cô muốn đi trấn trên liền về nhà gọi con trai đến đưa họ đi.

Công xã có hai chiếc xe ngựa, khi không bận rộn thì để lại một chiếc là đủ.

Con trai của chú Chung chở họ đến trấn trên, sợ lúc họ trở về không có xe ngựa nên nói ở một bên chờ họ.

Nguyễn Dao cảm ơn hết lần này đến lần khác, trong lòng lại hạ quyết tâm, phải mua một chiếc xe đạp hoặc là học cách đánh xe ngựa, nếu không thì thật sự quá bất tiện.

Mua một chiếc xe đạp còn đắt hơn một chiếc đồng hồ, phải cố gắng kiếm tiền.

Sợ con trai chú Chung phải đợi lâu nên cô và Hồng Thắng Nam cũng không dám đi dạo quá lâu, mua một ít bột mì và đồ dùng sinh hoạt ở cung tiêu xã.

Nguyễn Dao còn mua một cân kẹo sữa đại bạch thỏ khiến cho Tiểu Hồng Đậu vui vẻ vô cùng, trên đường về cũng không cần mẹ cô bé ôm.

Cô bé dính trên người Nguyễn Dao như một chiếc bánh nếp mềm mại, thỉnh thoảng còn nhõng nhẽo gọi một tiếng "cô Dao Dao".

Trái tim người mẹ già của Hồng Thắng Nam nhất thời chua xót như canh chua vậy.

Trở về công xã, lại gặp bí thư Tiểu Trương.

Bí thư Tiểu Trương đỏ mặt: "Nguyễn, thanh niên tri thức Nguyễn, thật trùng hợp, lại gặp cô ở đây."

Nguyễn Dao cười đi từ xe ngựa xuống: "Phải đó, thật trùng hợp, bí thư Tiểu Trương tới làm việc sao?"

Bí thư Tiểu Trương đối mặt với khuôn mặt tươi cười của cô, tim lại bắt đầu đập rộn lên: "Đúng vậy, tôi đến đây để đưa văn kiện."

Thật ra văn kiện hôm nay không cần cậu tới đây cũng được, nhưng nghĩ có thể gặp được Nguyễn Dao ở đây, cho nên cậu vẫn tới.

Không ngờ vận may của cậu tốt thật, đây có phải là chứng tỏ giữa bọn họ cực kỳ có duyên phận không?

Nghĩ đến hai chữ "duyên phận", mặt của cậu đỏ như tôm luộc, ngay cả cổ cũng đỏ ửng.

Nguyễn Dao nhìn mặt bí thư Tiểu Trương, trong lòng hoài nghi có phải là cơ thể cậu có bệnh gì không, sao ngày nào mặt cũng đỏ lên như vậy?

Nhưng hai người không quen biết, cô cũng không dám nói lung tung, cô lấy một nắm kẹo mềm đại bạch thỏ từ trong túi quân dụng: "Bí thư Tiểu Trương, kẹo này mời cậu ăn."

Hôm qua cô nắm chắc thuyết phục được thư ký Trần, nhưng với tính cách thận trọng của thư ký Trần, có lẽ sẽ phải phí một phen miệng lưỡi.

Nhưng vì bí thư Tiểu Trương mở miệng, khiến cho mọi chuyện trở nên rất thuận lợi, cũng bởi vậy nên cô mới có thể đánh Nguyễn Hưng Dân trước mặt mọi người, đưa đến tác dụng giết gà dọa khỉ.

Hơn nữa bí thư Tiểu Trương là người của chính quyền thị trấn, giao thiệp tốt với cậu ấy là rất cần thiết.

Bí thư Tiểu Trương cúi đầu nhìn tay Nguyễn Dao, tay cô thon dài trắng nõn, giống như hành lá vậy, trên đó có mấy viên kẹo sữa đại bạch thỏ.

Nguyễn Dao thấy cậu nhìn chằm chằm kẹo sữa đại bạch thỏ mà không nhúc nhích, còn tưởng rằng cậu ngượng ngùng, đang định mở miệng thì bí thư Tiểu Trương chợt ngẩng đầu lên.

"Nguyễn, thanh niên tri thức Nguyễn, tôi có chút chuyện muốn nói với cô, chúng ta qua bên kia đi."

Bí thư Tiểu Trương chỉ vào đám lau sậy đang đung đưa ở phía bên phải cổng công xã.

Nguyễn Dao suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được."

Lúc xoay người, cô nháy mắt với Hồng Thắng Nam ở bên cạnh.

Chờ bọn họ đi qua, Hồng Thắng Nam lập tức ôm Tiểu Hồng Đậu lặng lẽ theo sau.

Lau sậy cao bằng một nửa người, một màu trắng xóa dưới ánh mặt trời, gió thổi một cái, chúng giống như những tiên nữ áo trắng nhẹ nhàng khiêu vũ.

Bí thư Tiểu Trương đi đến góc khuất bên ngoài mới dừng lại: "Thanh niên tri thức Nguyễn tôi năm nay hai mươi ba tuổi, là người địa phương Taratu. Hiện tôi đang làm bí thư trong chính quyền thị trấn, lương hàng tháng là 30 tệ hai hào ba xu, và có các khoản trợ cấp khác…"

Nguyễn Dao: ???

Cách nói chuyện này có gì đó sai sai.

Nguyễn Dao nhìn khuôn mặt đỏ đến gần như nhỏ máu của bí thư Tiểu Trương, trong lòng đột nhiên dâng lên một suy nghĩ không tốt.

Bí thư Tiểu Trương quá kích động, căn bản không dám nhìn mặt của Nguyễn Dao: "Tôi vừa nãy đã hỏi đội trưởng Hồ, bác ấy nói cô chưa, chưa có người yêu, vừa hay tôi cũng không có…"

Nguyễn Dao hoảng loạn ngắt lời cậu: "Bí thư Tiểu Trương, cậu đừng nói nữa…"

Tên đã lên dây, làm sao có thể không bắn?

Thật ra bí thư Tiểu Trương không biết Nguyễn Dao đang nói cái gì, những lời này vừa rồi cậu đã diễn tập rất nhiều lần trong lòng, bây giờ gần như là dựa vào bản năng mà đọc thuộc lòng máy móc.

"Vì vậy, tôi mạo hiểm muốn hỏi cô một câu, liệu tôi có thể trở thành người..."

Hai chữ "người yêu" còn chưa nói hết, chỉ thấy Nguyễn Dao tiến lên một bước, một bàn tay hướng về phía cổ của bí thư Tiểu Trương.

Bí thư Tiểu Trương phát ra tiếng rên khẽ như heo, sau đó liếc mắt một cái liền ngã nằm xuống đất.

Bí thư Tiểu Trương trước khi hôn mê: ???

Hồng Thắng Nam còn đang lo lắng bí thư Tiểu Trương có ý đồ bất chính: ????
Bạn cần đăng nhập để bình luận