Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 171. Anh ta hoảng sợ rồi 5

Chương 171. Anh ta hoảng sợ rồi 5


Nữ thanh niên trí thức Nguyễn Dao này thật sự quá dũng mãnh, quá độc ác!

Ngay cả anh họ ruột còn làm như thế, nếu đổi lại là những người khác, khẳng định kết cục càng không tốt hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, không khí của toàn bộ đội sản xuất trở nên tốt hơn, không còn có nghe thấy có người đánh chửi vợ và con nữa.

Tiểu Mã Đường được Hồng Thắng Nam trấn an đã không khóc nữa, nhưng vừa nhìn thấy mẹ nó về, hốc mắt nó lại đỏ lên, mím môi nhỏ mà chạy tới ôm lấy mẹ mình.

"Mẹ ơi, Tiểu Mã Đường còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại mẹ, đến lúc đó Tiểu Mã Đường sẽ trở thành cải trắng nhỏ không có mẹ rồi."

Đoán chừng thằng nhóc này thật sự bị dọa sợ, nước mắt như hạt đậu rơi xuống từng giọt, từng giọt lớn, trông vô cùng đáng thương.

Trái tim Dương Trân Trân cư như bị kim đâm vào, cực kỳ đau lòng: "Mẹ không có việc gì đâu, mông con có còn đau không?"

Tiểu Mã Đường sợ mẹ lo lắng, uốn éo người an ủi: "Tiểu Mã Đường không có đau chút nào, mẹ không cần lo lắng."

Dương Trân Trân vẫn không yên lòng, cởi quần của nó xuống ngay trước mặt mọi người.

Tiểu Mã Đường xấu hổ dung tay che lấy chim nhỏ.

Bị đánh thành như vậy còn nói không đau, đứa nhỏ này thật sự hiểu chuyện khiến cho người khác phải đau lòng.

Dương Trân Trân thấy thế ôm đứa con khóc lên, đám người sợ cô ta động thai, lại khuyên bảo một chút.

Chờ sau khi Dương Trân Trân đi nghỉ ngơi, Nguyễn Dao kéo Tiểu Mã Đường đến bên cạnh mình, xoa xoa tóc của bé: "Người đàn ông nho nhỏ, hôm nay con vô cùng dũng cảm, cho nên cô quyết định thưởng cho con năm viên kẹo sữa thỏ trắng."

Nghe thấy có kẹo sữa, Tiểu Mã Đường lập tức cảm thấy mông cũng không đau nữa: "Cảm ơn cô Dao Dao."

Nguyễn Dao lấy ra năm viên kẹo sữa thỏ trắng ra, nhưng không có lập tức đặt vào trong tay bé: "Có điều hôm nay con đã nói một vài lời không nên nói, cho nên cô muốn trừ đi một viên kẹo của con."

Mắt to của Tiểu Mã Đường chớp, mặt nhỏ tràn đầy vẻ mê muội: "Thế nào là lời không nên nói?"

Nguyễn Dao: "Thí dụ như con gọi cha con là súc sinh, mặc dù cha con làm sai, nhưng con là con của cha, hơn nữa còn là một đứa trẻ nhỏ, con không nên nói như thế, về sau cũng không có thể nói, đã hiểu chưa nào?"

Tuy rằng Nguyễn Hưng Phú rất cặn bã, nhưng ở hoàn cảnh hiện tại này mọi người vẫn rất đặt nặng chuyện hiếu thảo.

Sang năm chính là mười năm kia, dù cho Tiểu Mã đường chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, nhưng nếu có người dùng cái này làm bài báo, ai nào biết sẽ phát sinh sự việc gì đâu?

Có thể bọn họ sẽ không đối phó với một đứa bé, nhưng lại có thể cho rằng Dương Trân Trân không làm tròn bổn phận cha mẹ, cho nên tốt hơn là nên diệt trừ hậu họa sau này đã.

Tiểu Mã Đường nhíu mày suy nghĩ thật lâu, sau đó gật gật đầu thật mạnh: "Con nghe cô Dao Dao."

Kỳ thật với cái tuổi này của Tiểu Mã Đường, bé không có cách nào hiểu hết hoàn toàn lời nói của Nguyễn Dao được, nhưng trẻ con thật sự rất nhạy cả với việc người lớn có thật lòng thương yêu bọn chúng hay không, bé có thể cảm nhận được thiện ý và tình yêu thương của Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao lại xoa xoa đầu của bé, đặt bốn viên kẹo sữa thỏ trắng vào trong tay nhỏ bé của bé.

Tiểu Mã Đường cao hứng hai mắt cong thành răng mặt trăng nhỏ, cầm kẹo sữa thỏ trắng đi tìm em gái Tiểu Hồng Đậu chia sẻ với nhau.

Ngày hôm sau, Nguyễn Dao đang kéo biểu ngữ ở Đả Cốc Trường, tiến hành đợt sàng lọc thứ hai - Hiện trường sát hạch.

Ngày hôm qua cô đã bảo những người báo danh thành công hôm nay mang một tác phẩm tới đây, có thể là một cái giỏ bình thường đan, cũng có thể là sản phẩm thủ công mỹ nghệ khác, tạo hình càng đặc biệt càng tốt, càng tinh xảo hơn càng tốt.

Mọi người vừa đến, nhìn thấy Nguyễn Dao và nhóm đội quân tóc dài của Liên Đoàn Phụ Nữ ngồi ở phía sau cái bàn, tình hình trông còn chính thức hơn cả thi, không khỏi bắt đầu khẩn trương lên.

Nguyễn Dao nói: "Mọi người không cần khẩn trương, nghe được tên thì cầm lấy tác phẩm đi tới."

Trọng điểm sát hạch đặt ở phía trên những món đồ thủ công mỹ nghệ của mọi người, từ những phương diện như chất lượng đan, tạo hình và khéo tay tổng hợp lại suy xét, chia thành ba mức độ đánh giá cao, trung bình, thấp.

Trình độ cao thì tính theo công điểm cao nhất một ngày – mười công điểm, trình độ trung bình là bảy công điểm, trình độ thấp là năm công điểm.

Mọi người nghe được cao nhất vậy mà có thể lấy được mười công điểm, kinh ngạc ngay tại chỗ.

"Ôi trời ơi, mười công điểm, đội sản xuất chúng ta còn chưa từng có phụ nữ nào lấy nhiều công điểm nhiều như vậy đâu!"

"Còn phải nói, cho tới nay đều là đàn ông mới có thể lấy được mười công điểm!"

"Chủ nhiệm Nguyễn thật sự quá tốt, cô ấy là thật tâm suy nghĩ cho phụ nữ chúng ta, thiệt tình giúp đỡ mang lại lợi ích cho chúng ta!"

"Hơn nữa cô ấy thật sự quá lợi hại, ngay cả đại đội trưởng cũng chưa có cách nào làm được chuyện này, cô ấy mới tới đây hơn hai tháng đã làm được rồi!"

Thôn Bảo Tử là thôn đầu tiên trong cả nước đề xuất lương của nam và nữ bằng nhau, đồng chí chủ tịch vì chuyện đó mà khen ngợi bọn họ, nhưng thôn thật sự làm được việc lương nam nữ bằng nhau thì có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận