Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 279. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 4

Chương 279. Đàn ông không chó sao theo đuổi được vợ? 4


Lúc đó hai vợ chồng Lâm Diệu và Ngô Xuân Mẫn thề son sắt rằng cha chồng của bọn họ là người trung thực, nghiêm nghị cương trực, không ngờ lại bị vả mặt nhanh như vậy.

Lúc ấy hai người họ ngây người luôn rồi.

Kết quả chuyện càng khiến bọn họ ngây người hơn còn ở phía sau.

Sau khi thư kí Chu bị bắt, vì trước đó Lâm Diệu có hứa hẹn với anh ta rằng chỉ cần anh ta nhận tất cả mọi chuyện thì sau này Lâm Diệu sẽ giúp anh ta chăm sóc người nhà.

Ai ngờ Lâm Diệu cũng bị bắt, mặc dù anh ta không giết người nhưng cha ruột của anh ta nhận không ít thuốc xịn, rượu ngon của người ta, trong nhà còn tìm được một số tiền mặt lớn, anh ta hết đường chối cãi.

Nói cách khác, Lâm Diệu xong đời rồi.

Cha ruột anh ta nhất định bị xử bắn, anh ta cũng không thoát được cảnh đưa đi nông trường, đã như vậy thì sao thư kí Chu phải nhận tội thay anh ta?

Chuyện oan uổng này thư kí Chu không làm!

Anh ta nói rõ những chuyện Lâm Diệu giao cho mình, những chuyện anh ta đã làm để đối phó với Nguyễn Dao, còn có hai cha con Ngô Tài Lương và Ngô Xuân Mẫn cũng bị kéo uống nước.

Thư kí Chu: muốn chết cùng chết, dựa vào cái gì mà mình anh ta phải chết?

Có thư kí Chu phản bội cộng với bằng chứng như núi, lần này Lâm Diệu xong đời thật rồi.

Cha ruột Lâm Diệu bị phán quyết xử bắn, hai cha con Ngô Tài Lương và Ngô Xuân Mẫn được đưa đi nông trường, thời hạn phán quyết mười lăm năm, thư kí Chu là người có công làm chứng, giảm phạt ba năm còn mười hai năm.

Chồng và vợ chồng con gái hai bị bắt, mẹ Ngô nghe được tin thì lập tức ngất đi.

Sau khi tỉnh lại bà ta không ăn không uống, mặc kệ hai con gái dỗ như thế nào cũng vô dụng.

Con trai cưng của bà ta không còn, hiện tại chồng cũng bị nhốt, bà ta sống còn ý nghĩa gì chứ?

Nghĩ vậy bà ta rời giường đứng lên, lao vào phòng bếp cầm lấy một con dao phay chạy ra ngoài.

Bà ta muốn liều mạng kéo Nguyễn Dao chết cùng!

Ai ngờ vừa chạy đến cổng, ngoài cửa có một vũng nước, bà ta vội vàng đi tìm Nguyễn Dao tính sổ nên không thấy, dưới chân trượt một đường.

“Bùm” một tiếng thật lớn vang lên.

Cả người bà ta ngã trên mặt đất, đầu nặng nề đập vào bậc cửa, máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ cánh cửa.

Con gái cả nghe tiếng động vội chạy ra xem, cô ta bị dọa mà gào lên: “A a a... Mẹ...”

Hai mắt mẹ Ngô nhìn chằm chằm con gái lớn, bà ta muốn đưa dao phay cho cô ta để cô ta đi báo thù thay mình nhưng toàn thân bà ta không thể cử động được, nói cũng không nói ra lời.

Đến khi đám người ba chân bốn cẳng đem người đi bệnh viện thì mẹ Ngô đã sớm tắt thở, đến chết hai mắt bà ta vẫn mở to.

Người của đại viện đều nói bà ta chết không nhắm mắt.

Nhưng chết không nhắm mắt thì sao chứ, con gái cả con gái ba của bà ta cũng không dám báo thù.

Nhà chồng của hai người đã cảnh cáo, nói các cô dám gây chuyện sẽ lập tức li hôn.

Bị cảnh cáo như vậy dù hai người có lòng muốn báo thù cũng chỉ có thể bỏ đi, huống hồ hai người cũng không có lòng muốn báo thù.

Các cô đã sớm gả đi, đã có gia đình nhỏ và con của mình, nào dám bỏ qua hết mà báo thù chứ?

Nguyễn Dao cũng không biết chuyện của nhà họ Lâm và nhà họ Ngô, cô bên này đã nhanh chóng làm xong xuôi hết tất cả thủ tục.

Sau khi ra khỏi trấn chính phủ, cô đến cửa hàng thịt ở cung tiêu xã mua không ít thịt và thức ăn về điểm thanh niên tri thức.

Người ở điểm thanh niên tri thức thấy cô mang về nhiều đồ như vậy để tạm biệt bọn họ thì không khỏi khó chịu trong lòng.

Ôn Bảo Châu khóc đến sưng cả mắt.

Trước đó cô ấy đã bỏ đội sản xuất và vị trí chủ nhiệm Liên đoàn Phụ nữ để đi theo Nguyễn Dao đến công xưởng, công xưởng bị đóng, họ lại cùng nhau trở về đội sản xuất làm việc ngoài đồng, cô ấy còn tưởng cả đời này sẽ đi theo Nguyễn Dao, không ngờ nhanh như vậy đã tách nhau ra.

Đi đến công xưởng cô ấy còn có thể xin theo, hiện tại đến căn cứ sao cô ấy lại không biết ngượng mà muốn đi cùng chứ?

Miễn cưỡng chịu đựng, mọi người hỗ trợ chuẩn bị cơm tối, cùng nhau làm một bàn đầy thức ăn ngon.

Dùng cây tể thái (1) hái về làm sủi cảo thịt heo tể thái, cây tể thái vô cùng tươi non, trong lành ngọt mát, còn có thể làm thành nem, trực tiếp xào thành rau xanh.

(1) tên một thức cỏ, hoa trắng, khi còn non ăn được, dùng làm thuốc giải nhiệt, lợi tiểu, cầm máu

Sau đó dùng hoa quế giáo sư Cố tặng ăn tết làm chân giò hầm hoa quế, chân giò được hầm mềm nhũn, ngọt mà không ngán, màu da được hầm thành màu nâu đỏ, thịt mỡ núng nính, cho vào miệng là tan.

Ăn rất ngon.

Nguyễn Dao còn làm cho mọi người một nồi lẩu chua cay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận