Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 384. Tiền kinh doanh 5

Chương 384. Tiền kinh doanh 5


Bởi vì sự trang trí của chỗ triển lãm, sự độc đáo mới mẻ của sản phẩm, cộng thêm quần áo thống nhất, thái độ phục vụ ưu tú và bản lĩnh chuyên nghiệp vững vàng, làm cho chỗ triển lãm của Nguyễn Dao kinh doanh vô cùng náo nhiệt, thậm chí có lúc người nhiều đến chật như nêm cối.

Con người trời sinh có tính tò mò, điểm này chẳng phân biệt trong và ngoài nước, thấy nhiều người vây quanh một chỗ triển lãm như vậy, người nước ngoài sẽ tò mò chỗ triển lãm đó bán thứ đồ tốt gì, vì vậy đều kéo nhau vây lại nhìn.

Hai người bí thư Trịnh và Giang Xuân Hoa thấy làm ăn tốt như vậy, cũng vui vẻ cười không khép miệng, bọn họ cũng không đi về, mặc dù không hiểu tiếng Anh, cũng không biết tiếng Quảng Đông, nhưng bọn họ có thể giúp chuyển đồ và chỉnh lý sản phẩm.

Cả một ngày, đoàn người Nguyễn Dao chào đón mấy trăm khách, nói đến mức miệng sắp cháy rồi, giọng cũng khàn, trong lúc nghỉ ngơi Giang Xuân Hoa đi tìm mua hai lần nước mát cho các cô uống.

Nhưng khổ cực có hồi báo, các cô nhận được rất nhiều cách thức liên lạc của khách hàng, trong đó còn có một thương nhân đến từ nước Mỹ đặt hàng tại chỗ, số tiền đặt hàng tổng cộng là một trăm nghìn đô la.

Lúc này tỷ giá hối đoái là 2.24, đổi thành nhân dân tệ chính là 22.4 vạn tệ!

Ngày đầu tiên nhận được tiền, còn là số tiền lớn như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt, làm cho ấy công xưởng khác tham gia triển lãm hâm mộ không thôi.

Ngày hôm ấy sau khi kết thúc triển lãm, đoàn người mệt mỏi vô cùng.

Vì để đãi mọi người bí thư Trịnh phóng khoáng nói: "Tối nay chúng ta đi ngay đến tiệm cơm nhà nước, các cô muốn ăn gì cứ gọi, ăn no mới ngừng.”

Mấy đồng chí nữ nghe nói như vậy, nhất thời mệt mỏi giữa hai chân mày đều được xua tan, nhảy cẫng hoan hô.

"Tôi muốn ăn bánh bao kim sa, còn có chân gà."

"Tôi muốn ăn gà luộc, cả cơm niêu nữa!"

Nghĩ đến việc sắp được ăn được đồ ngon, hình như mọi người đã quên hết mệt mỏi rồi

Lúc đi ra khỏi phòng triển lãm, đúng lúc cặp được lĩnh đội Lưu ở cùng nhà khách.

Lĩnh đội Lưu đã biết chuyện làm ăn sôi động của đám người Nguyễn Dao, vừa ghen tỵ vừa hâm mộ nói: “Xưởng trưởng Nguyễn, chúc mừng các cô, nghe nói hôm nay khách đến chỗ triển lãm của các cô nhiều đếm không hết!"

Khách đến chỗ triển lãm bọn họ cũng được nhưng không thể so với đám người Nguyễn Dao.

Nguyễn Dao mỉm cười: “Cảm ơn, chúng tôi cũng là do may mắn, rút được một chỗ triển lãm tốt."

Lĩnh đội Lưu: “Tôi đi nhìn rồi, không chỉ vì chỗ triển lãm tốt, đội của cô làm chuẩn bị cũng rất đầy đủ, tôi nghe nói sang năm mọi người cũng định làm đồng phục, bên trong công xưởng cũng tổ chức mọi người học tiếng Anh."

Nguyễn Dao cười nói: "Đây là chuyện tốt, sản phẩm mọi người làm ra sẽ càng chuyên nghiệp hơn, sẽ lấy được càng nhiều đơn hàng hơn, chúng ta lại càng có thể làm vẻ vang cho nước nhà!"

Lĩnh đội Lưu nói lời này cũng có sự dò xét và xem trò vui, người bình thường nghe được người khác bắt chước mình, trong lòng khẳng định ít nhiều gì cũng sẽ không thoải mái.

Chỉ là anh ta không nghĩ đến Nguyễn Dao tuổi còn trẻ, như lòng dạ lại rất rộng rãi, xem ra là anh ta tiểu nhân, không hổ là người tuổi còn trẻ đã làm nữ xưởng trưởng duy nhất của cả nước, lề lối đúng là không giống nhau.

Nguyễn Dao mời bọn họ đi ăn cơm cùng, nhưng lĩnh đội Lưu từ chối.

Bọn họ phải đi mua đồ, ngày mai định điều chỉnh chỗ triển lãm một chút, mặc dù không có cách nào tốt như đám người Nguyễn Dao, nhưng dù gì thay đổi một chút, có thể hấp dẫn được nhiều khách hàng hơn là chuyện tốt.

Không ít người cũng ôm loại suy nghĩ này, chỉ mua bữa tối đơn giản tại nhà khách cho thành viên đội mình, quan trọng nhất là bọn họ không có lãnh đạo tốt biết chăm sóc cấp dưới như bí thư Trịnh, tất nhiên không thể muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.

Đám người Nguyễn Dao vác bụng tròn vo đi ra khỏi tiệm cơm nhà nước, chỉ là nghĩ đến phải đi hơn một tiếng mới có thể đến được nhà khách, tất cả mọi người đều có chút chán nản.

Nguyễn Dao nói: “Hôm nay tôi bảo đồng chí Đinh không cần qua đón chúng ta, bây giờ nghĩ lại là tôi sai rồi."

Bí thư Trịnh: “Ngày mai tôi đi đến trung tâm mậu dịch hỏi một chút, xem thử có mướn xe đưa đón được không, nếu có thể, mọi người cũng không cần khổ cực như vậy nữa."

Mọi người liên tục cảm ơn bí thư Trịnh, khen đến mức mặt già của bí thư Trịnh đỏ rần.

Chỉ là không ai thấy, ngay sau khi bọn họ đi vào nhà khách có hai người đi ra từ trong góc.

Hai người này không ai khác, chính là Đinh Hạo Văn và Nguyễn Thanh Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận