Thập Niên 60 Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 180. Sắc đẹp hại người 1

Chương 180. Sắc đẹp hại người 1


Nguyễn Dao hoảng hốt buông tay ra, còn vô thức xoa xoa trên người mình.

Nhưng nhiệt độ nóng như lửa và cái cảm giác về cái hình dáng to lớn kia lại như khắc sâu vào tâm trí cô, làm thế nào cũng không thể xóa đi được.

Một cơn gió đêm thổi tới, bầu không khí xấu hổ gần như làm người ta thấy nghẹt thở.

Hai gò má Nguyễn Dao nóng bừng, cô muốn hét lên chói tai, cũng muốn giả vờ bất tỉnh…

A a a a chuyện xấu hổ của đời người gì đây chứ, cô thật sự không ngờ người đang giữ cô lại là Tần Lãng.

Khi trước Nguyễn Thanh Thanh có nói anh ấy không cứng lên được, lúc đó cô đã rất tin vào điều này, bởi vì cô cảm thấy với tính tình không có lợi sẽ không dậy sớm của hai người Nguyễn Thanh Thanh và Vương Phân, gặp được một đối tượng ưu tú như vậy thì cho dù đối phương có từ chối hai người họ, họ cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, chắc chắn sẽ nghĩ cách bám riết không tha.

Mà thái độ Nguyễn Thanh Thanh khi đó rất kiên quyết, hơn nữa vừa nghe đến mấy lời “qua quýt” như là có xe, còn là con trai của cục trưởng đã lập tức muốn cô giới thiệu cho, nên cô tưởng bọn họ nghe được người ta nói về chuyện Tần Lãng không thể sinh con hoặc là không cứng lên được, vì thế mới từ bỏ một cách dứt khoát như thế.

Bởi vậy vừa rồi cô rõ ràng cảm giác được đối phương cứng như đá nên hoàn toàn không tin rằng người phía sau chính là Tần Lãng, hơn nữa vừa rồi giọng của Tần Lãng hoàn toàn khác với trước đây…

Nói tóm lại, cô cứ tưởng là lưu manh nên mới muốn bóp nát chỗ gốc rễ con cháu của đối phương, nếu sớm biết người đó là Tần Lãng, cô sẽ không có khả năng nói ra lời hung tợn và dũng mãnh như vậy.

Cả hai đời Nguyễn Dao cộng lại cũng chưa từng xấu hổ như bây giờ.

Trên mặt Tần Lãng cũng tràn đầy xấu hổ, không thua Nguyễn Dao chút nào: “Cô không nghe thấy lời tôi nói với cô sao?”

Lỗ tai Nguyễn Dao cũng nóng bừng, cảm giác cả người cũng sắp chín luôn rồi: “Không nghe thấy! Tôi còn chưa hỏi anh, anh không thể nói chuyện đàng hoàng được à, giả giọng như vậy làm gì chứ?”

Cô nâng cằm, làm một dáng vẻ hung ác, tuy trong lòng rất hoảng, nhưng khí thế thì không thể thua được.

Đôi mắt hoa đào của Tần Lãng nhìn cô: “Tôi bị khan tiếng.”

Nửa tháng nay ngày nào anh cũng đi thu thập số liệu dưới ánh mặt trời gay gắt, buổi tối lại thức khuya, hôm trước sau khi tỉnh lại giọng anh đã trở nên thế này.

Nguyễn Dao hừ một tiếng: “Cho nên đều là lỗi của anh!”

Dù sao việc này cũng không thể trách cô là đúng rồi.

Ánh trăng hoàn toàn lộ ra từ phía sau tầng mây, ánh trăng sáng ngời, sáng trong như làn nước, Tần Lãng nhìn Nguyễn Dao đang ở trước mặt.

Mái tóc rối bời vì chạy trốn và giãy dụa, tóc mái ướt mồ hôi dính vào trán, khuôn mặt nhỏ nhắn không biết bởi vì chạy hay do xấu hổ mà đỏ bừng, như đánh một lớp má hồng, một đôi mắt đầy nước trong veo.

Người đẹp đúng là người đẹp, dù cho đang nhếch nhác vẫn đẹp đến mức làm người ta không thể rời mắt.

Ánh mắt Tần Lãng đảo qua cái nốt ruồi nhỏ màu đỏ dưới vành tai trắng nõn của cô, cổ họng vô thức nuốt ực một cái, bỗng nhiên cảm thấy miệng lưỡi khát khô.

Anh dời tầm mắt, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Đừng lên tiếng, có người tới.”

Nói xong anh đưa tay kéo cô vào trong, che cô ở sau lưng mình.

Nguyễn Dao được che chắn ở phía sau, thân hình anh cao lớn, hoàn toàn chặn tầm nhìn trước mắt, không hiểu sao lại làm người ta thấy yên tâm.

Một lát sau, quả nhiên có hai tiếng bước chân chạy về phía họ.

“Con nhỏ xấu xa đó, lại có thể chạy trốn nhanh như vậy! Tốt nhất đừng để bố mày bắt được, nếu không bố mày sẽ giết chết nó!”

“Giết chết không thấy lãng phí sao? Con quỷ nhỏ đó trông da mịn thịt mềm, để nó ngồi lên chắc chắn sẽ rất thoải mái.”

Con ngươi đen của Tần Lãng trầm xuống, trên mặt như nhiễm gió sương, khí chất cả người trở nên lạnh lẽo.

Nghe được những lời hai tên côn đồ nói, Nguyễn Dao chỉ cảm thấy máu nóng dâng lên trong đầu, ngay lúc cô chuẩn bị lao ra dạy cho bọn họ một bài học thì trước mắt đột nhiên sáng lên, Tần Lãng đang chắn tầm mắt cô đã nhanh như chớp xông ra ngoài.

Sau đó, ngõ nhỏ bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau, cô vội vàng nhanh chân chạy ra ngoài hỗ trợ.

Ai ngờ vừa chạy ra nhìn thì, ôi trời ơi luôn!

Hai tên côn đồ một tên đang nằm trên mặt đất ôm đũng quần đau đớn gào thét, một tên bị Tần Lãng giẫm lên mặt, đang ma sát trên đất.

Bình hoa di động được đâu cơ chứ, thật là đẹp trai quá đi!

Nguyễn Dao chạy đến: “Vừa rồi là tên hèn hạ nào nói tôi da mịn thịt mềm?”

Tên côn đồ bị Tần Lãng giẫm lên mặt méo miệng gian nan nói: “Không phải tôi, không phải tôi, tôi chưa nói gì cả.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận